*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cổ Bách Thiên lại đưa mắt đánh giá Lý Tiểu Thiên một lần nữa, lúc nãy hắn không chú ý mấy, bây giờ nhìn lại, đôi mắt to tròn long lanh mà tràn đầy cổ chấp này, ngược lại vô cùng giống với vị cấp dưới cũ của mình.

Lúc này Phạm Cao Phong vội vàng chuyển điện thoại qua cho Cổ Bách Thiên, "Thưa ngài Cổ Bách Thiên, anh Chính muốn nói chuyện với ngài!"
Cổ Bách Thiênnhận lấy điện thoại Phạm Cao Phong đưa qua rồi rảo bước ra ngoài, "Lão Chính! Đúng là ông sao? Con gái cưng của ông bản lĩnh cao lắm, coi như tôi được mở mang tầm mắt rồi..."
Hai người cứ thế, mỗi người tiếp một câu nói chuyện rôm rả qua điện thoại, trong hành lang sở công an thỉnh thoảng vọng tới tiếng cười vui vė.

Trong phòng, Lý Tiểu Thiên vẫn thẫn thờ như hóa đá.

Không ngờ người này lại còn quen biết với cả ba mình, hơn nữa lại còn thân mật chuyện trò vui vẻ với nhau?
Chuyện này làm sao có thể?
Phải biết một điều, cha cô là cán bộ cao cấp của tỉnh, người đàn ông kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Phạm Cao Phong cũng kinh hoàng khiếp sợ, chỉ biết là người thanh niên này có quan hệ với bên quân đội, nhưng không ngờ mạng lưới giao thiệp với chính quyền trung ương và địa phương lại rộng lớn như vậy!
Một lúc sau, Cổ Bách Thiêntrở lại phòng, trả điện thoại cho Lý Tiểu Thiên, "À, ba cô bảo cô nghe điện thoại này!"
Lý Tiểu Thiên đờ đẫn cầm lấy điện thoại áp vào tai nghe, "A lô, ba!"
"Tiểu Thiên, ngày thường đúng là ba quá nuông chiều con rồi! Ngài Cổ Bách Thiênlà cấp trên của ba khi còn hoạt động trong quân đội! Đã lập vô số chiến công trên chiến trường, thậm chí ngay cả mạng của ba con cũng do ngài ấy cứu về, ngài ấy sao có thể là người xấu được?"

"Ba, ba nói sao? Hắn, hắn là cấp trên của ba á?" Lý Tiểu Thiên kinh ngạc, quay phắt lại nhìn chòng chọc Cổ Bách Thiên, phải biết là, ba mình lúc trong quân đội chính là giáo luyện! Mà hắn lại còn là cấp trên của giáo luyện, vậy...!vậy chẳng lẽ là...!
Nghĩ đến đây, Lý Tiểu Thiên cảm thấy tại ù đi, còn mình thì hoàn toàn ngu người, trái tim đập thình thịch như đánh trống!
"Con lập tức đi xin lỗi ngài ấy cho ba, không được phép làm khó dễ ngài ấy nữa, có nghe rõ chưa?" Lý Quốc Chính nghiêm giọng.

"Con biết rồi, ba..." Lý Tiểu Thiên gác điện thoại, thẫn thờ xoay người lại.

Bây giờ cô không cách nào dám tin, người thanh niên mới hơn hai mươi tuổi này lại đạt đến đẳng cấp cao như vậy.

Nếu không phải ba cô chính miệng nói ra, e là cô không thể nào chấp nhận.

Điều này quả thật quá khó mà tưởng tượng nổi.

Có điều, xin lỗi thì cô hoàn toàn không có khả năng xin lỗi.

Bởi vì trong mắt cô, Cổ Bách Thiên vẫn là một tên tội phạm.

Cô làm sao có thể xin lỗi một tên tội phạm?
"Đồng chí công an, tôi có thể đi được chưa?" Cố Bách Thiênmỉm cười thản nhiên.

"Đương nhiên rồi, thưa ngài, ngài có thể đi bất cứ lúc nào!" Phạm Cao Phong vội vang liến thoắng, đồng thời làm động tác dẫn đường cho Cổ Bách Thiên.

Lúc Cổ Bách Thiênđi ngang qua Lý Tiểu Thiên, hắn dừng lại một chút, lạnh nhạt nói: "Thế giới này tội ác nhiều vô số, cái cô nhìn thấy không hẳn là sự thật, ánh mặt trời không thể chiếu rọi được tất cả mọi nơi, pháp luật cũng như thế!"
Cổ Bách Thiên nói xong liền sải bước dài đi ra bên ngoài.

Phạm Cao Phong vội vàng đi theo ra.

Lý Tiểu Thiên vẫn đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, cẩn thận ngẫm nghĩ lời Cổ Bách Thiên vừa nói, đôi mày vô thức từ từ chau lại, "Phạm tội thì chính là tội phạm, nếu không cần tới cảnh sát chúng ta để làm gì? Đừng nghĩ rằng anh là… thì có thể muốn gì được nấy! Nếu để tôi bắt được chứng cứ phạm tội của anh, tôi sẽ không ngần ngại lôi anh ra trước công lý chịu xét xử!"
Lý Tiểu Thiên giận dữ siết chặt nắm tay.

Làm công an chính là mơ ước lớn nhất cả đời này của cô, cô tuyệt đối không cho phép sứ mệnh thần thánh này bị cường quyền tước đoạt
Tại biệt thự nhà họ Lương.


"Mẹ, Cổ Bách Thiên đâu rồi?"
Sau khi Lương Niệm Huyền thức dậy, vẫn còn hơi choáng váng nhức đầu, xuống dưới lầu liền nhìn thấy mẹ cô ngồi tức giận đùng đùng trên sofa, nhịn không được mở miệng hỏi.

"Con đừng nhắc đến nó, cái đồ khốn nạn, nó vậy mà lại liên quan đến trọng án đả thương người khác, mới vừa bị công an gông cổ đi rồi!" Trần Ngọc Lan ngồi ôm vai trong sofa, hùng hổ xổ một tràng, "Thứ vô tích sự, sao chổi, không làm nổi trò trống gì còn mang thêm họa! Là trọng án đó chứ đùa à, cái này phải bồi thường bao nhiêu tiền chứ, mẹ cho con biết, con không được chi một xu nào cho nó hết, để cho nó chết rũ trong đó đi, nó bị bỏ tù càng tốt, đến lúc đó con có quyền đơn phương ly hôn! Hoàn toàn thoát khỏi thứ phiền toái như nó!" Nói đến câu cuối cùng, Trần Ngọc Lan bỗng nhiên hưng phấn lạ lùng.

Thế giới này cũng không phải chỉ toàn chuyện xấu, chỉ cần nghĩ đến kết quả tốt đẹp đó, tâm trạng như bay lên mây, cả người đều sướng muốn phát điên.

Còn Lương Niệm Huyên nghe vậy thì đứng ngây ra như phỗng, "Mẹ, mẹ nói cái gì? Anh ta...!bị công an bắt đi?"
"Ừ, bắt đi rồi, mới đây thôi, mẹ còn nghĩ là nó ăn trộm xe nhà người ta, làm mẹ sợ muốn chết!"
Lúc này sắc mặt Lương Niệm Huyên tái xanh, hốt hoảng vô cùng, tim đập như đánh trống, chưa bao giờ cảm thấy tim đập nhanh như vậy!
Cô vẫn còn nhớ, đêm qua cô bị hai tên Chu Chí Sâm và Lâm Đại gài bẫy, đánh thuốc mê.

Sau đó tuy chỉ còn nhớ mang máng, nhưng cô vẫn ý thức được khoảnh khắc cô hé mắt lần sau cùng, cô mơ hồ hình thấy bóng dáng của Cổ Bách Thiên, nghĩ có lẽ là Cổ Bách Thiên đến cứu cô.

Nếu quả thật như vậy, hết 80% là Cổ Bách Thiên đã đập cho Chu Chí Sâm và Lâm Đại một trận, mới dẫn tới kết cục này!
Nghĩ tới đó, Lương Niệm Huyên vội vàng móc điện thoại ra gọi cho Vũ Nguyệt, "A lô, Nguyệt hả, tối hôm qua cô cũng ở đó đúng không? Mau nói cho tôi biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Chị Niệm Huyên, chị tỉnh lại rồi hả?" Ở đầu bên kia, biểu cảm của Vũ Nguyệt giống như vừa trút được gánh nặng, vui vẻ vô cùng, vội vàng trả lời Lương Niệm Huyên, "Chị vẫn chưa biết sao, hai tên khốn đó bị đưa vào bệnh viện rồi, hết 90% là không làm đàn ông được nữa, bọn nó còn giữ được mạng coi như là may rồi!"
"Là...!là hắn làm sao?" Lương Niệm Huyên run rẩy nói, giọng lạc hẳn đi, tròng mắt bất tri bất giác cũng đỏ hoe.

Vũ Nguyệt trầm mặc một chút rồi nói: "Chị Niệm Huyên, thực ra...!anh rể...! hắn cũng không tệ chút nào đâu.

Hôm qua, hắn gần như dốc toàn lực để cứu chị!"
Nghe đến đây, nước mắt của Lương Niệm Huyênbất giác giàn ra.

Tuy Cổ Bách Thiên cả ngày lông bông lêu lổng không có việc làm, không có chí tiến thủ.

Nhưng bất kể như thế nào, đã là một người chồng, có thể xả thân cứu vợ mình trong lúc nguy hiểm cận kề như vậy, thực sự khiến trái tim cô rung động.

Nghĩ đến Cổ Bách Thiênbây giờ đang ở sở công an, trái tim Lương Niệm Huyên lập tức giật thót lên, vội vàng mặc quần áo vào chuẩn bị ra ngoài, ngay lúc đó bà lớn đột nhiên sai người gọi điện thoại qua, bảo tất cả mọi người trong nhà họ Lương lập tức tập họp tại nhà tổ, Lương Niệm Huyênkhông thể làm gì khác hơn là nhanh chóng chạy qua nhà tổ một chuyến.

Tại nhà tổ họ Lương.


"Bà nội, chỉ cần đầu tư thêm 100 tỷ nữa, chu kỳ xoay vòng vốn của chúng ta sẽ rút gọn còn hai năm, hơn nữa lợi nhuận sẽ tăng lên gấp bội, nếu không phải Mr.

Smith coi trọng con, tuyệt đối sẽ không cho con biết tin tức nội bộ này đâu.

Đây là cơ hội ngàn năm có một, chúng ta ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ được!" Lương Dĩ Thâmra sức khua môi múa mép trước mặt bà lớn.

Ánh mắt yêu thương cưng chiều của bà lớn âu yếm nhìn hắn gật đầu, sau đó quay sang đảo mắt khắp lượt nói: "Hôm nay ai nấy đều tập trung đông đủ, đối với đề nghị của Dĩ Thâm, mọi người cảm thấy thế nào?"
"Bà nội, chúng ta vừa mới đầu tư 40 triệu đô xong, bây giờ còn muốn thêm? Là cái động vô đáy hút tiền không nhả à?" Lương Phúclúc này đứng bật dậy, nói với giọng đầy bất mãn.

Những người khác trong dòng họ cũng đều mang vẻ mặt khó diễn tả, tâm lý của đa số người đều có vẻ lo lắng do dự.

Dù sao vừa mới đổ một đống tiền vào chưa thấy lợi ích đâu đã vội đòi đầu tư thêm, làm sao không khiến người ta xì xào bàn tán.

"Anh cả, anh nói vậy là sao? Cái gì mà động vô đáy? Đây gọi là chiến lược đầu tư additional investment (đầu tư thêm) rất thường thấy ở thị trường chứng khoán phố Wall, có thể chuyển hóa vốn của nhà đầu tư thành lãi ròng một cách nhanh nhất! Anh có hiểu không vậy!" Lương Dĩ Thâm khinh thường liếc nhìn Lương Phúc, tiện miệng xổ ra một tràng tiếng Anh, tỏ vẻ cao siêu uyên bác trấn áp mọi người.

Còn bà lớn thì cười đắc ý vô cùng, liên tục gật đầu, bà rất thích dáng vẻ này của đứa cháu cưng, vừa có học thức, lại còn can đảm, giống hệt như ba nó hồi xưa, quả đúng là con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh!
"40 triệu đô còn dám đầu tư, thêm vào 100 tỷ nữa thì có đáng là gì?" Bà lớn đột nhiên mở miệng, nói với Lương Phúcbên dưới: "Người muốn thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, huống chi, con không nghe em con nói à, chu kỳ xoay vòng vốn sẽ rút ngắn lại, lãi ròng còn tăng lên gấp bội nữa kìa! Chuyện tốt như vậy, chúng ta làm sao mà bỏ qua được!"
"Nhưng mà bà nội, 100 tỷ đó! Tất cả tiền mặt huy động được chúng ta đều chuyển cho Dĩ Thâm hết rồi, 100 tỷ nữa biết kiếm đâu ra?" Lương Phúc nhíu mày cao giọng chất vấn.

Bà lớn ngẫm nghĩ một chút, nói: "Vậy thì chúng ta mang công ty đi thế chấp, tìm một công ty đầu tư vay




.