Cổ Duy Hiện xắn tay áo lên, đàn em gã ta bèn cầm một hộp quà đến như thể đang khiêu khích: "Dư Hinh, hôm nay sinh nhật em, anh xin phép được tặng em mẫu túi mới nhất của thương hiệu nổi tiếng trên toàn thế giới!"
Da cá sấu được làm bằng thủ công, người nào có mắt nhìn hàng hiệu sẽ biết nó được niêm yết giá mấy trăm triệu! "Cảm ơn!"
Cổ Bách Thiên nói rách cổ họng nhưng Lương
Dư Hinh chẳng đáp một câu nào.

Nhưng Cổ Duy Hiện tặng túi cô ta lại lên tiếng cảm ơn! "Dư Hinh, hôm nay là sinh nhật em à?" Cố Bách Thiên vỗ đầu nhớ ra.

Thảo nào từ khi anh bước vào Lương Dư Hinh đã tỏ thái độ.
Mấy hôm nay anh bận túc trực ở bệnh viện trông cha nên không rảnh nghĩ đến những chuyện khác, anh đã quên mất ngày sinh nhật của Lương Dư Hinh.

"Sao, sinh nhật bạn gái mình mà cũng không nhớ hả?" Từ Lộ cười mỉa: "Chắc do hết tiền nên mới cố tình quên chứ gì?" "Dư Hinh, bây giờ anh sẽ ra ngoài mua cho em..." "Không cần!" Cuối cùng Lương Dư Hinh cũng chịu mở miệng, cô ta ngắt lời anh rồi liếc Cổ Bách Thiên, bình tĩnh hỏi: "Nói đi, anh đến tìm tôi để làm gì?
Cổ Bách Thiên cắn răng, nhưng anh vẫn mở lời: "Cha anh sắp phẫu thuật, cần tiền..." "Gì cơ? Anh còn mặt mũi đến vay tiền của Dư Hình ả?" Từ Lộ cạn lời nhìn anh: "Sinh nhật Dư Hinh, đã không mang quà đến rồi còn mặt dày hỏi vay tiền nữa hả?" Từ Lộ khoanh tay khinh bỉ nói.


"Dư Hinh, em cho anh mượn trước rồi anh trả lại cho em sau!"
Cổ Bách Thiên nóng mặt, lớn từng này tuổi nhưng đây chính là lần đầu tiên anh đi mượn tiền, đã vậy còn phải mượn bạn gái.
Cổ Duy Hiện cười lạnh đứng dậy: "Cổ Bách Thiên ơi là Cổ Bách Thiên, cậu xòe tay ra mượn tiền phụ nữ mà cũng làm được hả? Vả lại, cho cậu mượn rồi cậu trả nổi không? Bây giờ ai cũng biết cha cậu tiêu tùng rồi, cậu lấy gì trả mấy trăm tỷ đang thiếu ngân hàng? Chẳng lẽ cậu định làm trai bao?" Cố Duy Hiện mỉa mai.
Cổ Bách Thiên siết chặt tay.

Nhìn thấy người này khi bước vào nhà họ Lương anh đã biết chắc mình sẽ bị nhạo báng và sỉ nhục.

Nhưng anh chỉ quan tâm đến thái độ của Lương Dư Hinh, thế mà từ đầu đến cuối cô ta chẳng nói đỡ cho anh một câu nào khiến anh thất vọng cùng cực.

"Dư Hình, bây giờ cha anh đang trong tình trạng nguy kịch nên em nể mặt bác Lương giúp anh đi!" Nói hết lời, mặt Cổ Bách Thiên nóng như lò thiêu.

Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng phải hạ thấp mình đến thế.

Huống chi là đứng trước mặt Lương Dư Hinh.

Từ Lộ bĩu môi: "Rồi sao? Sợ Dư Hinh không chịu cho mượn tiền nên lôi bác Lương ra đè lên đầu cô ấy hả? Anh không phải là đàn ông!"
Cô ta đang cố thêm mắm thêm muối để khiêu khích và gây hiểu lầm cho hai người.

Quả nhiên, Lương Dư Hình nhìn anh với vẻ thất vọng ra mặt.

"Dư Hinh, anh không nói thế..." "Thôi anh đừng nói gì thêm nữa!" Lương Dư Hình quay vào nhà cầm hai trăm triệu ra: "Đây là số tiền cha đã gọi về nhờ tôi chuẩn bị! Tôi có thể đưa nó cho anh nhưng tôi muốn nói cho rõ ràng! Từ hôm nay trở đi chúng ta không còn là gì của nhau nữa! Nhà anh đã thua lỗ sạch, dù Lương Dư Hình có chết cũng cho chó hoang ăn như không để mình gả cho một tên nghèo như anh!"
Lương Dư Hình ngước mặt lên như bà hoàng đang nhìn xuống thứ dân đen mọi rợ.

Cổ Bách Thiên tròn mắt nhìn Lương Dư Hinh, anh không thể tin đó là những lời thốt ra từ miệng cô ta.

"Cầm tiền rồi cút đi!" Lương Dư Hinh ném tiền xuống đất.
Giờ phút này, tim Cổ Bách Thiên cũng rơi xuống như cọc tiền kia.


Anh hận không thể phẩy áo bỏ đi nhưng cha anh đang cần số tiền đó, anh vẫn phải cúi xuống run run nhặt lên nhưng Cổ Duy
Hiện đã nhanh tay giật nó đi trước.

"Đưa cho tôi!" Cổ Bách Thiên gào lên, anh vội nhào tới nhưng hai tên khác đã chặn đường anh.

"Muốn lấy nó hả?" Cổ Bách Thiên bị hai người đè xuống đất, Cố Duy Hiện giẫm đạp lên đầu anh: "Bắt chước mấy con chó sủa hai tiếng đi rồi anh mày đưa cho!" "Sủa đi!" "Gâu..." "Ha ha ha!" Tất cả mọi người cười ồ lên.
Lương Dư Hinh khinh bỉ nhìn anh, kẻ không có bản lĩnh của một thằng đàn ông không xứng làm bạn trai cô.

"To lên!" Cổ Duy Hiện càng đắc ý hơn, cười cong miệng: "Nói: Gâu, Cổ Bách Thiên là một con chó!" "Gâu, Cổ Bách Thiên là một con chó!" Cổ Bách Thiên suýt bật khóc lên.

Anh cần tiền, anh thật sự cần số tiền đó!
Cổ Bách Thiên không biết mình đã rời khỏi căn biệt thự đó thế nào.

Anh mang theo bao nhục nhã và mỉa mai cầm tiền chạy đến bệnh viện.

Chỉ cần cứu được cha, tất cả đều đáng giá! Nhưng về đến bệnh viện thì rất nhiều bác sĩ và y tá đã đang "5mg Adrenaline!" "Chuẩn bị sốc điện!" "Vặn lên ba trăm vôn, lần nữa!"
Tít...
Điện tâm đồ biến thành một đường thẳng, Cố Bách Thiên trở mặt nhìn bác sĩ rút ống dưỡng khí của cha ra để đắp vải trắng lên.

Khoảnh khắc đó, anh muốn đâm mù hai mắt mình! "Xin lỗi anh, chúng tôi đã cố gắng hết sức!" "Không thể nào! Cha tôi đang khỏe mạnh thì làm sao chết được! Chắc chắn là do mấy người sợ tôi không thể trả nổi tiền viện phí! Chắc chắn là do mấy người!!" Cố Bách Thiên điên rồi, anh nắm lấy cổ áo của bác sĩ!
Anh đã mượn được tiền nhưng cha không còn nữa, Cổ Bách Thiên hận cả thế giới này.

Nước mắt anh tuôn rơi.

Cổ Bách Thiên không báo với ai về lễ tang của cha mình.

Anh đã cảm nhận được lòng người ấm lạnh nên không muốn rước lấy nhục nữa.


Nhưng ngày cha được chôn cất, bỗng nhiên có rất nhiều người đến đè anh lên tấm bia mộ "Thứ con hoang, mày rẻ mạt như thằng cha của mày vậy! Lẽ ra còn định hành hạ nó cho ra trò, nào ngờ nó lại chết nhanh vậy, tiếc thật!" Gã cười nhăn mặt dữ tợn.

"Ông là ai?" Cổ Bách Thiên tròn mắt nhìn.

Anh chợt nhớ ra, bật thốt: "Người của tập đoàn Thanh Hi? Các người lừa cha tôi! Tại sao lại làm vậy?"
Cổ Bách Thiên trợn sắp lồi hai mắt, kẻ hại gia đình anh mất nhà mất cửa mất cả người thân chính là tập đoàn này.

"Tại sao ư?" Ông ta cười lạnh.

"Vì cha mày là đũa mốc mà đòi chòi mâm son, chạm vào cô gái không nên chạm và sinh ra đứa con hoang như mày! Với họ, mày chính là một sự sỉ nhục! Đến lúc mày nên xuống với thằng cha đó của mày rồi!" Ông ta cười độc ác, hất tay cho đám đàn em phía sau nhào lên, bỏ Cổ Bách Thiên vào bao tải.
Ùm!
Trong bóng tối, Cổ Bách Thiên thấy mình đang chìm trong nước.

Anh chìm mãi đến khi đầu óc mụ mị đi.

"Tướng quân, tên nhóc này chìm trong nước quá lâu, chắc không cứu nổi!"
Trong mơ màng, giọng nói nghiêm nghị vang lên: "Nếu đã có duyên gặp thì cứ đưa về đi, còn sống được hay không thì phải xem phúc phần của thằng nhóc rồi!"
Ánh chiều tà nơi cuối chân trời, con tàu tuần tra dài mấy chục mét chầm chậm lướt dọc ven bien.

..