Lương Dư Hinh được nước lấn tới, dồn dập tra hỏi.

Cố Bách Thiên yên lặng không nói.

Không phải vì anh không thể nào phản bác lại được, mà chỉ là vì những lời mà người ta nói, cũng đều là sự thật.

Nhưng mà điều này cũng đã nhắc nhở anh.

Chuyện của anh và Lương Niệm Huyền quả thực là phải đẩy nhanh tốc độ, rút ngắn lộ trình.

“Thế nào, bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì?” Lương Dư Hinh lại không nhịn được mà cười lạnh.

“Ha ha, cũng đúng thôi, một người từng gia nhập quân ngũ trở về thì so với kẻ mù chữ cũng không tốt được hơn bao nhiêu, nhưng còn chị tôi, chị ấy là một học sinh tài năng đã từng tu nghiệp ở Mỹ, hai người một bên là thiên nga trắng một bên là con cóc ghẻ, sao chị ấy có thể cho anh chạm vào người được chứ?
“Cho dù bây giờ anh có một quán rượu, nhưng chung quy lại anh vẫn chỉ là con cóc ghẻ như trước kia, mãi mãi không thể với tới được thiên nga đâu!”
“Anh phải biết rằng, có những sự cao quý, dù là một chút thôi, cũng đã được khắc ở trong xương rồi, ví dụ ngay như họ Công Tôn nhà người ta, sinh ra đời đã là con trai trưởng dòng chính, sau này sẽ vì dòng họ mà sinh con nối dõi tông đường, thừa kế gia sản, mà anh vĩnh viễn cũng chỉ là một món hàng rẻ tiền! Sống lưng luôn luôn cúi gập xuống, mặt đối diện với những rãnh mương, cả đời cũng không ngẩng cao lên được!”
“Cho nên, Cố Bách Thiên, tôi thật lòng đưa ra cho anh một lời khuyên, nhân lúc còn sớm thì mau chóng ly hôn với chị tôi đi, đừng để cho thân phận hèn mọn của anh mà làm trễ nãi tiền đồ tươi sáng của chị ấy!”
Lương Dư Hinh vẫn như cũ không ngừng lải nhải, thấy Cố Bách Thiên không đáp lời thì lập tức cho rằng bản thân đã nói trúng chỗ đau trong tim của anh rồi, cho nên mặc kệ đứa trẻ trong ngực đang quấy khóc, cô ta vẫn tiếp tục mở miệng châm chọc Cố Bách Thiên.

Trên mặt toàn là khinh bỉ và khinh thường!
Ở trong lòng của cô ta, người đàn ông này hoàn toàn không được một mặt nào tốt, giống như thứ rác rưởi mà chính mình đã tự tay ném đi vậy, chỉ cần đứng ở trước mặt thôi cũng thấy bẩn thỉu!
“Nói xong rồi sao?”
Trên mặt Cố Bách Thiên hoàn toàn không có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Có lẽ là đứa nhỏ đói rồi, đi cho nó bú sữa đi!”
Sau khi anh nói xong thì nhanh chóng xoay người, sải bước lớn đi ra bên ngoài.


Lương Dư Hinh ngạc nhiên, vốn dĩ cô ta còn tưởng rằng đối phương sẽ bị những lời nói này của cô ta đánh cho thương tích đầy mình, thậm chí sẽ còn bùng phát tức giận ngay tại nơi này sau đó mở miệng mắng cô ta.

Nhưng không nghĩ tới, đối phương lại không hề có bất cứ phản ứng nào.

Nhưng càng như vậy, trong lòng cô ta lại càng cảm thấy không thoải mái.

Một món hàng bị chính người trong dòng họ của mình vứt đi thì có tư cách gì mà bày ra dáng vẻ bình thản thanh cao, bình chân như vại đất ở trước mặt cô ta chứ.

Cũng chỉ là một tên đàn ông cô ta từng vứt đi mà thôi!
Có tư cách gì mà tỏ ra dáng vẻ cao quý, tài năng hơn người ở trước mặt cô ta đây.

Anh ta thì là cái thá gì chứ?
Nghĩ đến đây, Dư Hinh lập tức nghiến chặt răng chạy đuổi theo, kết quả vừa mới định mở miệng mắng to thì một chiếc xe Jeep màu xanh đã vững vàng lao tới, dừng ngay trước miệng cô ta.

Một người đàn ông thân hình cao lớn, vai rộng lưng thẳng tự mình đi xuống xe, tác phong nghiêm nghị, ánh mắt sạch sẽ sắc bén giống như một con thú hoang, dọa cho cô ta sợ đến mức đột nhiên không nói được ra lời.

“Cục trưởng, mời lên xe!”
Triệu Đức lạnh lùng quét mắt nhìn Dư Hinh một cái, vội vàng đi tới khoác thêm cho Cố Bách Thiên một chiếc áo khoác, sau đó lại quay người cung kính mở cửa xe.

“Sau này khi đứa trẻ trưởng thành rồi, muốn giáo dục nó được tốt, thì nên nhớ, cao quý không phải do thân phận, mà là những đức tính khắc được vào trong xương!” Nói xong câu này lời, Cố Bách Thiên trực tiếp ngồi vào xe.

“Anh!” Dư Hinh cắn răng nghiến lợi, nhưng mà lúc này xe cũng đã đi xa rồi.

“Cục trưởng?”
“Có cấp bậc quân hàm như vậy sao?”
Dư Hinh sửng sốt chốc lát, sau đó bỗng nhiên khinh thường cười lạnh một tiếng: “Hừ, đến trước cửa nhà rồi còn phải giả bộ một chút, có thể thấy được trong lòng anh rốt cuộc có bao nhiêu tự ti cùng hèn mọn!”
Nếu như chỉ tùy tiện tìm một người đến mở cửa xe là có thể giả vờ thành được như vậy, vậy thì cô ta cũng có thể đi làm Nữ hoàng Elizabeth rồi!
Mà ở một nơi khác.

Sơn Thủy Nhân Gian, nhà tắm nước khoảng cao cấp nhất ở Lâm Sơn.

Giờ phút này, bên trong một chiếc bồn tắm rộng lớn xa hoa, hơi nước còn đang bốc lên lượn lờ.

Một tên đàn ông béo mập hơn ba mươi tuổi đang ngồi trong bồn, trái ôm phải ấp, mà một vòng vây ở xung quanh toàn là những người đẹp dáng người hoàn hảo, vòng ngực 36D không biết ngượng ngùng đảo qua đảo lại, thậm chỉ có người còn không hề che giấu, khỏa thân toàn bộ phía trên.

Tất cả tạo thành một hình ảnh đê mê, khoái lạc mà người nghèo không thể nào tưởng tượng ra nổi!
“Cái gì? Cố Bách Thiên, tên đó tới Lâm Sơn rồi?”
Nghe lão già bên cạnh hồ báo cáo lại xong, sắc mặt của Triệu Lâm ngay lập tức trầm xuống.

“Con mẹ nó, tên họ Cố kia, thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không có cửa mày lại càng muốn xông tới! Quả thật là thật can đảm!”
Khoảng thời gian này ông ta đã phải người theo dõi tất cả hành tung của Cố Bách Thiên.

Vốn cho rằng Cố Bách Thiên sẽ thành thật, ngoan ngoãn ở lại Lâm Hải không dám ra ngoài, không ngờ tới thằng oắt con này không những chạy ra ngoài tỉnh, mà lại còn dám chạy đến địa bàn nằm ngay dưới mí mắt của gã!
Điều này rốt cuộc là có ý gì? Khiêu khích sao?
“Chú Năm, bây giờ thằng oắt đó đang ở chỗ nào? Lập tức bảo anh em chuẩn bị sẵn sàng đi, nhất định phải khiến cho tên đó muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong!” Triệu Lâm ra sức hít một hơi xì gà, ánh mắt âm u lạnh lẽo ra lệnh.


“Cậu chủ lớn, hiện tại tên đó đang ở khách sạn Phương Đông, mà đó là địa bàn của Hoàng Chính Nam, e là chúng ta! "
“Hoàng Chính Nam?” Triệu Lâm sửng sốt một chút: “Thằng oắt đó còn có cả quan hệ với Hoàng Chính Nam sao?”
“Theo như những tin tức thu thập được mà nói thì hình như người này có quan hệ không tồi với Hoàng Chính Nam!” Ông già cung kính đáp.

Lần này, sắc mặt của Triệu Lâm có chút thận trọng.

Mặc dù nhà họ Triệu cũng là một trong ba nhà giàu nức tiếng ở Lâm Sơn, nhưng mà đứng trước mặt giàu nhàu nhất là Hoàng Chính Nam thì vẫn thấp hơn một cái đầu.

Dẫu sao thì Hoàng Chính Nam có tài lực hùng hậu, hơn nữa bối cảnh sau lưng còn sâu không lường được, nếu như không đến tình huống không thể làm gì khác thì anh ta đương nhiên không hề muốn hống đối với Hoàng Chính Nam.

“Không trách được tên đó lại dám nghênh ngang tới Lâm Sơn, thì ra là vì đã có ngọn núi chống lưng!” Triệu Lâm cười lạnh một tiếng.

“Nhưng mà giết em trai tao rồi, mày tưởng có thể dựa vào điểm này để mà phủi sạch tay hay sao?”
Triệu Lâm suy nghĩ một chút sau đó nói với lão già kia: “Chú Năm, tối nay chú tự mình đi một chuyến đi, bắt tên oắt con đấy mang về cho tôi, sống chết thì tùy!”
Không thể quang minh chính đại, vậy thì ám sát.

Tóm lại, nếu không làm thịt được Cố Bách Thiên thì quả thực khó lòng mà tháo gỡ được mối hận trong lòng!
“Tôi đã hiểu rồi, cậu chủ!” Lão già gật đầu, mặt đầy nghiêm túc nói: “Thân già này nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Triệu Lâm gật đầu một cái, ngay sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

Chú Năm là con át chủ bài lớn nhất của nhà họ Triệu, đã bảo vệ nhà họ Triệu hơn hai mươi năm, bản lĩnh tuyệt đối có thể xếp vào bậc cao thủ trong giới võ đạo!
Thậm chí khi anh ta còn bé đã từng được tận mắt chứng kiến, chú Năm của anh ta dùng tay không chặt đứt thân cây bạch đàn to như miệng bát.

Chỉ cần chú Năm ra tay, Cố Bách Thiên nhất định sẽ chết không có chỗ chôn thấy!
Mà ở một nơi khác, Triệu Đức kéo Cố Bách Thiên đi tới bờ sông.

Đã rất lâu rồi không luyện quyền, Cố Bách Thiên đứng ở bờ sông đánh một bộ quyền võ của quân đội nhân dân, cả người nóng bừng, chảy đầy mồ hôi nhưng cũng lại cảm thấy được thân thể đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chỉ có trên ngực vẫn mơ hồ có chút khó chịu.

Vết thương cũ vẫn như cũ nghẹn ở cổ họng.

“Cục trưởng, có vẻ như bên phíaÐồng bằng Nam Bộ cũng đã phát hiện ra chuyện của vùng bí mật, hiện tại đã điều phải binh lực đến cả Lâm Sơn rồi!” Triệu Đức tiến lên đưa khăn lông cho anh, đồng thời mở miệng báo cáo.

“ồ? Con sói Đồng bằng Nam Bộ kia cũng đã đánh hơi được tin tức rồi sao?” Cố Bách Thiên hơi có chút bất ngờ, xem ra muốn lặng yên không một tiếng động cướp đồ ở trong vùng bí mật sợ là chuyện không thể nào.

“Cục trưởng, dựa theo tình hình trước mắt mà nói, có lẽ không bao lâu nữa, binh lực của chúng ta ở Tây Sơn cũng sẽ bị phát hiện, vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?” Triệu Đức cau mày hỏi.

Nơi đó dù sao cũng không phải là Tây Chức, mà là Đồng bằng Nam Bộ, người của bọn họ tiến vào Đồng bằng Nam Bộ, vốn dĩ đã là làm sai quy củ.

“Không làm gì cả, bảo các anh em lui về phía sau tám mươi cây số, tại chỗ đợi lệnh, còn con chó sói ở đầu bên kia, hừ, ông đây càng muốn cướp miếng thịt dưới mí mắt của ông ta, ông ta lại có thể làm được gì?” Cố Bách Thiên cười lạnh nói, trên mặt hiện lên sự tự tin vô cùng lớn.

“Vâng!” Triệu Đức kích động đến mức cả người cũng run lên một cái, trên mặt đầy niềm tự hào.

Ba miền Việt Nam, dám đường hoàng cướp miếng thịt dưới mí mắt của con chó sói Đồng bằng Nam Bộ kia, e là cũng chỉ có mỗi Cục trưởng nhà anh ta mà thôi.


Bởi vì dám cướp thức ăn từ trong miệng sói, thì chỉ có thể là con sư tử hùng dũng!
Ngay khi rời khỏi bờ sông, Cố Bách Thiên liền gọi điện thoại cho Lương Niệm Huyền.

Người phụ nữ này, hai ngày rồi cũng không gọi cho anh một cuộc điện thoại, thôi thì thân làm chồng người ta, anh cũng nên chủ động một chút, hẹn cô cùng đi ăn một bữa cơm vậy.

Nhưng kết quả là! Lương Niệm Huyền từ chối.

Một mặt là vì vẫn còn giận Cố Bách Thiên, mà mặt khác là vì hai ngày nay có rất nhiều công ty tìm tới bàn chuyện hợp tác, quả thật là bận đến mức không dứt người ra được.

Mà lúc này, Triệu Đức vừa đúng lúc lái xe đi ngang qua một nhà hàng buffet đắt tiền.

Nhà hàng Buffet cao cấp Ngôi sao Phương Nam.

Nhìn thấy kí hiệu của nhà hàng, Cố Bách Thiên sửng sốt một chút, vậy mà lại là kí hiệu của tập đoàn Hoàng thị, vì vậy lập tức bảo Triệu Đức dừng xe lại, sau đó dẫn theo Triệu Đức đi vào bên trong.

Cảm thấy không gian nhà hàng cũng không tệ, nên quyết định dùng bữa trưa ở đây.

“Khụ khụ!”
Vừa mới cài khăn ăn lên, Cố Bách Thiên đã kịch liệt ho khan một trận, một vệt máu bầm đỏ thẫm giống như hoa mai rơi xuống trên chiếc khăn ăn trắng tinh.

“Cục trưởng, anh không sao chứ?” Triệu Đức kinh hãi, vội vàng đứng lên.

Cố Bách Thiên khoát tay một cái: “Không sao, vừa rồi luyện quyền cho nên mới bị ép ra một ít máu bầm mà thôi!”
Vừa nói anh vừa thay một chiếc khăn ăn khác, sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ.

Người làm Tổng chỉ huy sao có thể để lộ ra vẻ mặt yếu đuối ở trước mặt cấp dưới được.

Suy cho cùng thì, ở sau lưng anh vẫn còn hàng trăm hàng vạn con sư tử hùng dũng!
Anh tuyệt đối sẽ không cho phép mình ngã xuống! Ánh mắt của Triệu Đức thấp thoáng có chút lo âu, anh ta biết, vết thương của Cục trưởng sợ rằng không hề đơn giản như bên ngoài mặt như thế này.

Mà ngay lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền tới một âm thanh không hài lòng.

"Đáng chết! Người này rốt cuộc là ai thế, sao mà một tên quỷ bị bệnh lao cũng có tư cách vào đây ăn cơm vậy?”
“Lỡ như bệnh lao phổi này là bệnh truyền nhiễm thì phải làm thế nào, thật sự là khiến người ta buồn nôn mà!” Cô gái bàn bên cạnh điêu ngoa chua chát che miệng mà nói, ánh mắt nhìn Cố Bách Thiên càng thêm tràn đầy vẻ khinh bỉ.

“Cô thử nói thêm một câu nữa xem!” Triệu Đức nhíu mày một cái, chậm rãi đứng lên.

Cục trưởng nhà anh ta là vì bảo vệ.