Đi tới bên trong hành lang bệnh viện, Đinh Dũng chợt dừng lại một chút, đợi đám người Ngụy Kiến Quốc và Lý Hải Dân đi ra mới nói: “Tôi có một cách có thể kéo dài sự sống cho cô bé, nhưng cụ thể có thể kéo dài bao lâu thì phải xem số phận của cô bé”.

Ngụy Kiến Quốc còn chưa kịp đứng vững, nghe Đinh Dũng nói vậy lại càng loạng choạng.

Nếu như không có Lý Hải Dân đỡ thì có lẽ Ngụy Kiến Quốc đã ngã lăn ra đất rồi.

Lúc này, Ngụy Kiến Quốc mặt cắt không còn một giọt máu, ánh mắt khi nãy còn có chút hồn thì lúc này lại một lần nữa trở nên ảm đạm sau câu nói của Đinh Dũng.

“Lão Ngụy, anh cũng đừng nôn nóng quá”.

Lý Hải Dân thở dài, vừa đỡ Ngụy Kiến Quốc vừa lắc đầu.

Ông ta nhìn về Đinh Dũng rồi nói tiếp: “Cậu Đinh này, vậy thì bệnh của Tiểu Tĩnh, không còn cách nào khác sao?”

“Có, mà cũng không có!” Đinh Dũng chau mày suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Chứng mất máu vốn không được coi là một loại bệnh, nó giống như một loại thể chất hơn, vì vậy dùng thuốc cũng không có tác dụng”.

Nghe Đinh Dũng nói, Ngụy Kiến Quốc cố gượng dậy, chắp tay cúi người cảm ơn Đinh Dũng rồi chân thành nói: “Cậu Đinh, cho dù thế nào cũng xin cậu cứu con gái tôi, tôi chỉ có một mình con bé...”
“Cậu Đinh, xin cậu đừng vòng vo nữa, rốt cuộc có cách gì cứu Tiểu Tĩnh, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!” Lý Hải Dân đỡ Ngụy Kiến Quốc, sắc mặt nặng nề hỏi.

Ông và Ngụy Kiến Quốc là đồng nghiệp cũ, quan hệ ngày thường cũng rất tốt, ông vẫn luôn coi Tiêu Tĩnh như con ruột, nên rất lo lắng cho bệnh tình của Tiểu Tĩnh.

Đinh Dũng gật đầu trầm ngâm một lát rồi nói: “Tu luyện”.

“Cái gì?! Ý của cậu là, để Tiểu Tĩnh học võ thuật!!” Nghe Đinh Dũng nói, Ngụy Kiến Quốc dựa tay vào tường đứng vững lại, ông ta hít một hơi thật sâu rồi nói: “Cậu Đinh, ý của cậu là Tiểu Tĩnh luyện võ là có thể chữa được bệnh này?”
“Không, không, không, tôi không có ý đó”.

Ngụy Kiến Quốc mặt biến sắc vội vàng lùi lại.


Ngụy Kiến Quốc của lúc này đâu còn là bí thư Ngụy hô mưa gọi gió của thành phố Kim Châu nữa, ông ta chỉ là một ông bố sắp mất đi con gái.

“Cậu Đinh, chỉ cần cậu chịu thu nhận Tiêu Tĩnh, tôi bằng lòng làm bất cứ chuyện gì cho cậu!” Ngụy Kiến Quốc đau đớn nhìn Đinh Dũng rồi quỳ xuống.

Cũng may có Lý Hải Dân đỡ, nếu không truyền ra ngoài, đường đường bí thư Ngụy lại phải quỳ trước mặt Đinh Dũng, chắc chắn lại tạo nên một phen sóng gió.

“Cậu Đinh, cậu xem...” Lý Hải Dân muốn khuyên Đinh Dũng những nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh, cũng đành thở dài bất lực.

Thấy phản ứng của Ngụy Kiến Quốc, Đinh Dũng không khỏi chau mày, đúng là hơi rắc rối, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì thân phận của anh cũng không giấu được, tới lúc đó lại kéo theo rắc rối không đáng.

“Để tất cả ra ngoài, tôi làm chậm quá trình phát bệnh cho cô bé đã”.

Nghĩ tới đây, Đinh Dũng lắc đầu bất lực, nói với Ngụy Kiến Quốc: “Đợi sức khỏe cô bé hồi phục, bảo cô bé tới tìm tôi, còn nữa...chuyện ngày hôm nay”.

“Thư ký Hồ, chuyện hôm nay không được để lộ ra ngoài!” Nghe Đinh Dũng nói, Lý Hải Dân ngay lập tức hiểu ý, nói với Hồ Đông Hải..