**********
Chương 47: Vui sướng vả mặt(Phần 2)
"Tôi cười đến chết đi được.

Những tên tội phạm làm giả những năm này thực sự rất xấu xa, và chúng vẫn đang che giấu bí ẩn trong những vụ giả mạo.

Điều này thực sự đáng điên loạn" "Tên họ Diệp này lợi hại đến mức có thể khám phá ra bí ẩn kinh thiên động địa như vậy.

Chẳng lẽ là hắn giả mạo bức tranh hổ gầm núi rừng này?" "Gần một trăm ba mươi chín tỷ để mua một thứ giả tạo, thật sự quá ngu ngốc, chẳng trách những người đó đều phải cười nhạo một trận"
Cả sảnh tiệc tràn ngập tiếng cười mỉa mai.

Ngay cả Tần Liên Tâm cũng không nhịn được che miệng cười.

Diệp Thiên, tên này thật là xấu xa, làm sao hắn nhìn thấy bức hổ gầm rừng núi này là giả, làm sao lại biết nơi xé rách có tờ giấy?
Thực sự là một kẻ xấu bí ẩn.

"Hoàng Văn Bản.

Vừa rồi anh nói gì ấy nhỉ, tôi nghe không rõ, anh có thể lặp lại lần nữa được không?" Diệp Thiên nhìn Hoàng Văn Bản tinh nghịch hỏi.

Một lần nữa tiếng cười ầm ĩ lại vang lên.

Nếu anh ta lặp lại điều đó một lần nữa, vậy thì anh ta thực sự quá ngu ngốc.

“Nhắc lại cái đầu anh ấy.” Hoàng Văn Bân lại muốn khạc ra máu.


Tuy nhiên, Diệp Thiên không nghĩ rằng khuôn mặt của Hoàng Văn Bản đã đủ đau.

Hắn rắc một nắm muối lên vết thương anh ta rồi nói: "Hoàng Văn Bân, vừa rồi ai nói không có khả năng mua đồ cổ thì có thể đến chợ đồ cổ mua đồ giả, sau đó đóng bìa cứng.

ít nhất nó có thể làm mù mắt một số người, cho dù cuối cùng bị bắt, nếu nhận ra là đồ giả thì có thể nói là mua cả trăm tỷ, nhiều người sẽ thở dài cho qua thôi, cũng không quá xấu hổ.

Nói như vậy bức tranh này là đồ giả anh mua từ một quầy hàng rong, cố tình đóng bìa cứng rồi làm quà tặng cho ông cụ đúng không?”
Hoàng Văn Bản bùng nổ ngay lập tức khi nghe điều này.

"Tao không dạy dỗ cái đồ nghèo kiết lạc hậu như mày thì không được mà.

Nhà họ Hoàng của tao có tiền mà làm loại chuyện này à? Tao coi trọng thể diện nhà họ Hoàng lắm đấy thằng nhãi.” "Vậy thì tại sao anh lại tặng đồ giả này? Chẳng lẽ anh không chắc sẽ được làm con rể nhà họ Tần, vì sợ bỏ tiền vào sẽ mất tiền, nên anh lấy đồ giả để tặng, dù không được chọn cũng không mất tiền, đúng như lời tôi nói không?” Diệp Thiên giả vờ bày ra vẻ mặt tức giận nói.

"Mày mày mày..." Toàn thân Hoàng Văn Bân run rẩy, cuối cùng gầm lên: "Tao nghi ngờ chính mày đã chuẩn bị tờ giấy nhỏ đó, cố tình xé nát tác phẩm gốc của tao, sau đó làm ảo thuật lấy tờ giấy nhỏ ra.

Mày cố ý làm cho tao khó xử, lòng dạ của mày thật hiểm ác đấy." “Đồ chó má này.” Diệp Thiên khịt mũi hỏi: "Ai có thể chứng thực mảnh giấy này ở trong bức tranh xé rách, không phải tôi lừa anh ta?" “Tôi có thể làm chứng!” Tần Liên Tâm kích động đứng lên trước tiên và nói: “Tôi tận mắt nhìn thấy mảnh giấy mà Diệp Thiên rút ra trong bức tranh, không phải anh ta nhét vào.” "Đúng, tôi cũng có thể làm chứng." "Tôi cũng có thể làm chứng"
Một số vị giám khảo và chuyên gia trong nhóm chuyên gia đều tiến lên để làm chứng cho Diệp Thiên.

Bởi vì đây là sự thật.

“Vậy thì có thể nào là một trong tứ đại tài tử đó đã bỏ vào không? Bức tranh này đúng là được mua với giá hơn một trăm ba mươi tám tỷ đấy.” Hoàng Văn Bân như sắp khóc, anh ta đang thầm tìm cho mình một lý do. 
Nhưng lời vừa thốt ra, Diệp Thiên chế giễu anh ta: "Anh đúng là một tên đần độn.

Những ký tự này đều là chữ giản thể, hoặc là viết bằng bút.


Thời nhà Minh còn có bút máy à? Họ dùng chữ giản thể à? Rõ ràng là nó đã được giả mạo sau khi thời đại mới được thành lập.

Anh còn nói là do chủ nhân của bức tranh bỏ vào, tôi thật sự phục chỉ số IQ của anh đấy."
Cả hội trường lại một lần nữa phá lên cười,
Hoàng Văn Bân: ""
Anh ta không biết phải nói gì, giờ phút này anh ta chỉ muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để trốn thôi, thật sự quá xấu hổ.

“Mặt đau không?” Diệp Thiên cười nói.

"Mẹ nó...!coi như mày lợi hại, tao sẽ nhớ kỹ mặt mày"
Hoàng Văn Bản tức giận xua tay bỏ đi, anh ta cảm thấy mặt mũi của mình và nhà họ Hoàng đã bị tên nhóc này vứt ra đầu đường xó chợ rồi.

Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Diệp Thiên khiến phổi của Hoàng Văn Bân như muốn nổ tung hơn.

"Vì ứng cử viên thứ ba Hoàng Văn Bản đã tặng đồ giả, vì sự công bằng của trò chơi, mời các giám khảo chấm lại điểm từ đầu của anh ta." Diệp Thiên đề nghị.

Các giám khảo đã thảo luận và cuối cùng quyết định cho ba điểm để an ủi Hoàng Văn Bản.

“Chúc mừng anh Hoàng Văn Bản vì đã đạt được điểm thấp nhất trong cuộc thi đêm nay, anh thực sự rất tuyệt vời, tôi ngưỡng mộ anh đấy.” Diệp Thiên quay trở lại vị trí của mình và giơ một ngón tay cái rồi nói với Hoàng Văn Bản.

Cuối cùng Hoàng Văn Bẫn nhịn không được nữa nên phun ra một búng máu.

“Tôi rút lui.” Anh ta điên cuồng hét lên những lời này, ôm ngực rời đi với vẻ mặt đau đớn và không cam lòng.


Với số điểm này, anh ta biết rằng mình không còn hy vọng thăng tiến gì nữa, vì vậy anh ta chỉ đơn giản là rút lui, không muốn xấu hổ thêm nữa.

“Yeah." Tần Liên Tâm nắm chặt quả đấm nhỏ, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, cô chỉ cảm thấy Diệp Thiên quá mạnh mẽ, chỉ một chiêu nhỏ mà đã khiến một tuyển thủ rút lui rồi.

Chỉ là Tần Chí Thành đã nhìn thấy hành động của cô, ông không khỏi lắc đầu, trong lòng nói: Cho dù bốn người rút lui thì ông cũng tình nguyện tuyển người còn lại chứ tuyệt đối không tuyển cậu ta đâu, cháu đừng vui mừng quá sớm.

Hai tuyển thủ tiếp theo đã thành công trong việc tặng đồ cổ bắt đầu sợ hãi trong lòng.

Kết cục của Hoàng Văn Bân khiến họ vô cùng kinh ngạc.

Dù sao cũng là đồ cổ, ngay cả khi đấu giả cũng có đồ giả, bọn họ cũng không chắc đồ cổ trong tay là giả hay thật, cho nên bọn họ đặc biệt sợ Diệp Thiên đứng lên nói là đồ giả.

May mắn thay, đồ của họ không phải là hàng giả.

Nếu không, Diệp Thiên nhất định có thể khiến bọn họ nôn ra máu.

Cuối cùng hai tuyển thủ này lần lượt ghi được trung bình 8,5 điểm và trung bình 8,2 điểm.

“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng đến lượt tên hôi hám nghèo khổ này rồi, để xem mày mất mặt như thế nào, xem ông đây khiến mày nôn ra máu này.

Tuyển thủ số năm trở lại vị trí của mình.

Hoàng Văn Bản rất hào hứng với món quà mà Diệp Thiên sắp tặng.

Anh ta có thể cam đoan Diệp Thiên nhất định sẽ không mua được đồ cổ, nếu thật sự là một món ăn, anh ta nhất định sẽ khiến Diệp Thiên ê mặt, làm cho Diệp Thiên có điểm thấp hơn mình để trả thù vụ vừa rồi.

"Đồ nghèo khổ kia, học theo anh Hoàng Văn Bân chủ động rút lui đi, bằng không tôi đảm bảo anh còn xấu hổ hơn anh Bản đấy!" "Tôi thực sự mong chờ rốt cuộc đó là món quà gì, và giá cả có hơn thứ đồ dỏm của anh Văn Bản không đấy." "Nghèo kiết xác thì tặng được cái gì chứ, nếu là một món ăn, vậy điểm trung bình của anh ta tuyệt đối bằng không"
Bốn tuyển thủ kia vừa châm biếm vừa nóng lòng muốn xem Diệp Thiên muốn tặng cái gì.

Ngay cả trái tim của Tần Liên Tâm giờ phút này cũng đột nhiên nhảy cẫng lên, cô không hy vọng nhìn thấy một món ăn, nếu là một món ăn, Diệp Thiên nhất định sẽ bị loại.


"Vậy thì tôi sẽ trói bốn mặt các người lại rồi đám cùng một lúc."
Ngay khi mọi người tập trung vào Diệp Thiên, đột nhiên hắn buông một câu rồi mở nắp lồng gỗ ra.

Trong nháy mắt, một hương thơm sảng khoái và tuyệt vời tràn ngập trong không khí.

Cả hội trường chìm trong mùi hương thơm nức mũi.

"Thơm quá! Thơm tới mức tôi phải chảy nước miếng luôn này.

"Đây là cao lương mỹ vị gì vậy? Làm sao có thể thơm như vậy?" "Tôi chưa bao giờ ngửi thấy mùi vị thơm ngon như vậy, có mùi thơm nhẹ của dược liệu, còn có mùi thơm cay của hành lá và tỏi, thật dễ chịu." “Ha ha.

Lúc này, tiếng cười ngông cuồng của Hoàng Văn Bản phá vỡ bầu không khí kỳ lạ.

Anh ta cười lớn và nói: "Mẹ nó chứ, tên nghèo kiết xác này không phải tặng bảo vật quý giá gì, lại càng không phải đồ chơi văn hóa cổ gì cả, mà chỉ là một nồi canh rùa cách thủy mà thôi."
Bốn tuyển thủ khác vươn đầu xem xét, bọn họ đều lập tức bật cười.

"Nhìn kìa! Cái đầu của con rùa vẫn đang duỗi ra, đôi mắt vẫn còn mở to, có được gọi là chết không nhắm mắt không? Mẹ ơi, đáng sợ quá!" "Tên nghèo kiết xác thật sự là đồ kỳ quái! Anh không mua nổi đồ cổ thì ai cũng có thể hiểu được, nhưng tặng cái gì không tặng lại đi tặng canh rùa cho ông cụ, anh đang muốn mắng chửi ông ấy là con rùa sao?” "Ôi cái tên nghèo thổi tha này, biết rõ ông cụ sẽ không tuyển mình làm rể nên nhân cơ hội này mang thứ đó đến mắng chửi ông cụ đấy, đúng là lòng dạ nham hiểm mà "
Nghe những lời chế giễu của những tuyển thù này, Tần
Liên Tâm như muốn đâm đầu xuống đất chết cho rồi.

Điều cô sợ nhất chính là cái lồng gỗ do Diệp Thiên mang đến có chứa đồ ăn, nhưng cô lại một mực phủ nhận suy nghĩ của mình, cho rằng Diệp Thiên đã đưa cho Tần Lâm Văn một số tiền lớn rồi, cô cũng đã đưa thẻ cho anh rồi, vậy nên chắc cũng là thứ gì quý giá một chút.

Nàng luôn tưởng tượng trong lồng gỗ có một miếng ngọc bội, nhưng cuối cùng lại là thứ cô không muốn xem nhất.

“Anh cố tình muốn chọc tức em đúng không Diệp Thiên?” Cuối cùng Tần Liên Tâm không nhịn được nữa, cô cũng không quan tâm đến sự có mặt của rất nhiều người, đôi mắt xinh đẹp đang rơi xuống những hàng lệ.

"Nếu anh không yêu em thì nói thẳng với em, anh đừng tới tuyển rể, em cũng không cần phải hy vọng về anh, nhưng anh đã ở đây rồi, tại sao lại không nghiêm túc một chút? Anh có biết anh làm như vậy khiến em thất vọng lắm không?" "Em không nên có chút gì hy vọng với anh, một chút cũng không nên có, em bị coi thường, anh đi đi, em không muốn gặp lại anh nữa!".