"Anh mơ đi."

Sắc mặt Tô Nghênh Hạ thay đổi, không ngờ chuyện không liên quan đến cô, vậy mà gã béo kia vẫn liên lụy đến cô, Gã đàn ông béo kia cười khinh bỉ, nhìn Tô Nghênh Hạ từ trên xuống

dưới, tấm tắc thở dài:

"Dáng người thật là đẹp, không biết sau khi cởi hết sẽ là dạng nào. Người đẹp, bây giờ em nói cũng không được tính, tôi khuyên em tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, người phụ nữ mà tôi đã để ý đến, không ai có thể chạy trốn hết."

"Anh đừng làm loạn, cô ta là cháu gái của nhà họ Tô, nhà họ Tô sẽ không bỏ qua cho anh."

Tưởng Lam cũng không thể nào để Tô Nghênh Hạ bị gã béo này làm nhục được, bởi vì nếu việc này bị bà cụ biết, tương lai của Tô Nghênh Hạ cũng không còn gì nữa rồi.

"Nhà họ Tô?"

Gã bẻo cau mày, luôn nhắc đến nhà họ Tô, gã ta hoàn toàn không biết nhà họ Tô là ai, hỏi:

"Nhà họ Tô là thần thánh phương nào, rất lợi hại sao?"

"Ngay cả nhà họ Tô cũng không biết, sao cậu có thể lần lộn được ở thành phố Thiên Vân vậy, cô ta là Tô Nghênh Hạ."

Tưởng Phong Quang nói.

Gã mập tung một cước đá vào người Tưởng Phong Quang, hùng hổ

nói:

"Đồ con chó này, nói chuyện với ông đây phải khom lưng lại, biết chưa?"

Tưởng Phong Quang hận không thể tát mình một cái, nếu không phải do ông ta làm miệng thi cũng không bị đánh rồi,

Gã béo quay đầu nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, không có một chút sợ hãi nào, mà còn tràn ngập ý cười:

"Khó trách ba năm trước đây kinh thiên động địa đến thể, thật đúng là một người xinh đẹp, tên đàn ông vô dụng kia của em không phải là thằng kia chứ?"

Người gã béo chỉ vào là Tưởng Sinh, lúc này ngay cả người đàn bà chanh chua như Lu Hoa cũng không dám nói chuyện.

"Tôi khuyên anh tốt nhất không nên tự gây phiền phức cho mình, nếu

không chắc chắn anh sẽ hối hận."

Tô Nghênh Hạ nói.

"Giọng nói cũng không nhỏ, tôi thích, không biết khi ở trên giường em có mạnh mẽ như thế này được không. Nhưng cũng đừng vội, khách của tôi còn đang ở đây, cho em một chút thời gian suy nghĩ, đợi tôi tiếp khách xong, lại đến tìm em."

Gã béo rời khỏi phòng ăn, để cho mấy người của gã canh giữ ở cửa,

Tường Sinh muốn lẻn đi, lậng lẽ mở cửa nhìn thoáng qua, lại bị đánh một trận..

Lưu Hoa kêu lên một tiếng đau lòng, nhưng ngay cả một cái rắm bà ta cũng không dám thả.

"Làm sao bây giờ? Nghênh Hạ, nếu không con gọi điện thoại cho bà nội đi, để bà nội ra mặt, có lẽ sẽ giải quyết được chuyện này."

Tường Lam sợ hãi nói với Tô Nghênh Hạ.

Tô Quốc Diệu thở dài, sao bà cụ có thể quan tâm đến chuyện này được chứ, hơn nữa rõ ràng gã béo kia không để nhà họ Tô vào mắt.

"Mẹ sẽ không nhúng tay vào đâu, nhìn gã béo này cũng không phải là

người đơn giản."

Tô Quốc Diệu nói.

"Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải để cho con gái đi theo gã kia

sao?"

Tường Lam trừng mắt nhìn Tô Quốc Diệu nói.

Tô Nghênh Hạ nhìn Tường Sinh, tức đến nỗi muốn đánh anh ta một trận, nếu không phải do anh ta, sao có thể vô duyên vô cớ đụng đến phiền toái lớn như vậy.

Lưu Hoa thấy Tô Nghênh Hạ nhin Tưởng Sinh chằm chằm, bảo vệ con mình nói:

"Tô Nghênh Hạ, con trai mới có làm gi đâu, do người phụ nữ kia trang điểm lộng lẫy, có liên quan đến con trai của mợ đâu chứ?"

Gã béo kia không có ở đây, tình cách của Tưởng Sinh cũng quay lại nói:

"Loại phụ nữ để tiện ấy vừa nhìn đã biết là loại ngàn người cưỡi, con vừa nói có hai câu mà thôi, ai biết bọn họ là loại người không nói lý lẽ cơ chứ."

Tô Nghênh Hạ nản lòng, vẻ mặt cười khổ, đến tận bây giờ Tường Sinh còn không biết minh sai ở đầu, hơn nữa Lưu Hoa còn bao che cho con của mình nữa.

"Phải không? Mấy lời như thế này sao vừa nãy mấy người không nói đi? Có cần đợi lát nữa gã kia quay lại đây, tôi đem mấy câu này nhắn lại cho gã hay không?"

Giọng Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói.

"Mày.."

Tưởng Sinh chi vào Tô Nghênh Hạ, không nói được câu nào.

"Đừng cãi nhau ai đúng ai sai nữa, trước hết phải nghĩ cách giải quyết chuyện này đi, Nghênh Hạ, con mau gọi điện cho bà nội đi."

Tưởng Lam thúc giục nói.

"Mẹ, sao bà nội có thể vi loại chuyện như thế này mà ra mặt được, tỉnh cách của bá nội như thế nào chẳng lẽ mẹ còn không biết hay sao? Bà nội chi mạnh mẽ khi ở nhà họ Tô mà thôi, sao có thể vì con mà đắc tội với những người này được chứ?"

Tô Nghênh Hạ hít một hơi thật sâu, nói tiếp:

"Người có thể cứu được con chỉ có anh ấy."

"Ai?"

Tưởng Lam tò mò hỏi.

"Tam Thiên."

"Hàn Tam Thiên?"

Tường Lam ngạc nhiên nhìn Tô Nghênh Hạ, sau đó nói:

"Có phải con điên rồi không, trông cậy vào một kẻ vô dụng đến cứu con."

"Nghênh Hạ, nếu không, con gọi điện thoại cho Tô Hải Siêu đi, cậu ta chắc có quen biết người có thể giúp đỡ chuyện này."

Tô Quốc Diệu trực tiếp bỏ qua lời nói của Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam

Thiên? Làm sao có thể được chú, cậu ta có cái bản lĩnh gì để đối phó

với gã béo kia chứ.

"Tô Nghênh Hạ, mày đang sỉ nhục tao sao? Để cho thằng kia đến giải quyết vấn đề cho tao, nếu như mày không muốn giúp thì cử việc nói thẳng, cần gi phải lừa gạt si nhục tao."

Tưởng Sinh lạnh lùng nói.

Tô Nghênh Hạ tức giận đến không nói nên lời, kẻ ngốc như Tưởng Sinh cũng không biết không nên tự cho mình hơn hẳn người khác.

"Tôi muốn giúp đỡ anh chắc? Nếu không phải do tôi bị anh hại, tôi cũng không thèm quản chuyện này."

Tô Nghênh Hạ nói xong móc điện thoại ra.

Tường Lam nhin thấy Tổ Nghênh Hạ đang tìm số của Hàn Tam Thiên, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, nói:

"Nghênh Hạ, con gọi điện thoại cho cậu ta chỉ lãng phí thời gian mà thôi, lỡ đâu gã béo kia sắp quay lại thì phải làm sao?"

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, mấy người im miệng hết đi."

Tô Nghênh Hạ nâng cao giọng, không kiên nhẫn nói.

Lưu Hoa trừng mắt nhìn Tô Nghênh Hạ, tỉnh tình đừa con gái này cũng thật là lớn, nhưng nghĩ lại thi gā béo kia chi muốn Tô Nghênh Hạ đi theo gã, gã sẽ bỏ qua cho Tưởng Sinh, ngược lại bà ta còn có cảm giác

chuyện không liên quan gì đến mình.

Sau khi Tô Nghênh Hạ gọi điện cho Hàn Tam Thiên, hỏi:

"Tam Thiên, anh đang ở đâu?"

Hàn Tam Thiên nuốt một miệng mỹ tôm, nói:

"Ở nhà đây."

"Anh... em ở chỗ này gặp chút phiền phức, anh có thể đến đây giúp em không?" Tô Nghênh Hạ có chút xấu hổ nói, lúc đi ăn cơm cũng không cho Hàn

Tam Thiên đi theo, bây giờ gặp phiền phức lại nhờ anh ấy, tất cả là do Tưởng Lam, nếu không phải vi mẹ thì cô cũng đã không để Hàn Tam Thiên ở nhà một minh rồi.

"Được, anh đến ngay đây."

Hàn Tam Thiên không chút do dự nói.

Nghe thấy Hàn Tam Thiên nói vậy, Tô Nghênh Hạ nhẹ nhàng thở ra, cô sẽ không ỷ vào quan hệ vợ chồng mà bắt ép anh làm bất cứ việc gi, nếu như anh thật sự không muốn, cô cũng sẽ không ép.

Nhin thấy Tô Nghênh Hạ gọi điện thoại xong liền cất điện thoại đi, Tường Lam tức giận, vội vàng nói:

"Nghênh Hạ, con gọi điện cho bà nội nữa đi, sao có thể đem toàn bộ hy vọng đặt ở trên người Hàn Tam Thiên được chủ."

Tô Nghênh Hạ thản nhiên nói:

"Con tin tưởng anh ấy."

"Con, thật là..."

Tưởng Lam tức giận đến mức không biết nói gì cho tốt nữa.

Tưởng Sinh cười nhìn Tô Nghênh Hạ, nếu chuyện này không giải quyết được, cùng lắm thì anh ta chỉ bị đánh một chút mà thôi, nhưng Tô Nghênh Hạ sẽ bị gã béo đó làm nhục, mà cô cũng không chưa lo lầng, vậy anh ta gắp cải gì chứ?

Trong phòng ăn ở khách sạn.

Gā béo nhiệt tình kính rượu, nói:

"Anh Dũng, sau này nếu thăng quan tiến chức, anh nhớ chủ ý chiếu cố em với nhé, ngay cả Trình Cương cũng ở trong tay anh, sau này tất cả quyền lực ở thành phố Thiên Vân không phải đều là của anh hết rồi sao."

Lâm Dũng uống rượu, ngoài mặt không có gì, nhưng trong lòng lại không ngừng cười khổ.

Nếu là trước kia, mấy câu tâng bốc này anh ta đương nhiên sẽ nhận, hơn nữa thành phố Thiên Vân quả thực là ở ngay trước mắt anh ta, vươn tay là có thể chạm đến.

Nhưng sau khi trài qua chuyện của Thường Bân, Lâm Dũng mơ hồ cảm

thấy mình và vị trí người đứng đầu của thành phố Thiên Vân càng ngày càng xa, cách cư xử lúc ở sòng bạc ngầm rõ ràng khiến cho Hàn Tam Thiên rất không vừa lòng.

Mà bây giờ Mặc Dương đang có dấu hiệu quay trở lại giang hồ, anh ta có tư cách gi để tranh giành với Mặc Dương chứ?

"Đâu có, nếu như tôi có cơ hội này, nhất định tôi sẽ không bạc đãi cậu."

Lâm Dũng nói.

Vẻ mặt gã béo đầy ý cười, liên tục gật đầu:

"Vậy thì phải cảm ơn anh Dũng rồi, nhanh uống đi, uống đi."

Chính lúc chén chạm chén, Hàn Tam Thiên mang gương mặt binh tĩnh đi vào nhà hàng.

Lâm Dũng nhìn thấy Hàn Tam Thiên, lập tức đứng lên, sao anh lại bỗng

nhiên xuất hiện ở đây vậy?

"Anh Tam Thiên."

Lâm Dũng cung kinh nói.

Gã béo cầm hai chén rượu lên, cười hỏi Lâm Dũng:

"Anh Dũng, đây là ai vậy, sao anh lại gọi cậu ta là anh, đang đùa cái gì vậy?"

Lâm Dũng trừng mắt liếc gã mập một cái, lo sợ gã ta lại nói bậy bạ gi, nhắc nhở:

"Cậu mau ngậm miệng lại cho tôi, không đến lượt cậu nói chuyện."

"Đây là bạn của anh sao?"

Hàn Tam Thiên hỏi Lâm Dũng.

Lâm Dũng không đoán được vi sao Hàn Tam Thiên lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, cũng không dám nhận bừa, chỉ nói:

"Quan hệ không sâu lắm, chỉ là bạn uống rượu mà thôi."

"Lá gan không nhỏ, dảm bắt người phụ nữ của tôi đi theo gã."

Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.

Lâm Dũng nghe thấy câu ấy, cả người nổi hết da gà, anh ta rất rõ ràng lý do ba năm nay Hàn Tam Thiên ở nhà nhà họ Tô là gì.

Gã béo này cũng dám mở miệng nói lời ngông cuồng với người phụ nữ của Hàn Tam Thiên.

Lâm Dũng cầm lấy chai rượu, nện vào đầu gã béo.

béo kia tỉnh rượu hơn một nửa, ôm đầu khó hiểu nhìn Lâm Dũng

hỏi:

"Anh Dũng, anh, anh làm vậy là có ý gì?"

"Có ý gì, con mẹ nó mày đồ không biết sống chết, người phụ nữ của anh Tam Thiên là người mà mày có thể ngấp nghé được sao?"

Nói xong, Lâm Dũng giơ tay lên, mấy tên tay sai đè gã mập ra đất ra sức đánh.