Tiểu Triệu! Đến đây, luyện cùng tôi đi! “

Trịnh Nam Thiên buông tay Tiểu Triệu ra và nói một cách đầy khí phách.

Câu nói này của ông ta thiếu chút nữa khiến những người bên cạnh sợ đến phát ngốc rồi.

“Thủ Trưởng, ngài đừng nói đùa nữa.”

“Nếu như làm ngài bị thương, chúng tôi làm sao giải thích được với cấp trên?”

“Thủ trưởng, ngài mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”

Mấy người vội vàng mang theo nụ cười nói.

“Cút đi hết, nếu muốn tôi ngồi xuống, thì hãy luyện thử với tôi!

Nếu không tôi sẽ đứng cho đến chết!” Trịnh Nam Thiên hét lên.

Giọng nói này mang sức mạnh phơi phới, nó hoàn toàn khác với cảm giác yêu đuối trước đây.

Những người xung quanh đều sững sờ.

Tiểu Triệu cũng nhìn ra được những thay đổi của thủ trưởng.

Anh ta cau mày lại, suy nghĩ một chút, dứt khoát nghiền răng, thấp giọng quát: “Được rồi, thủ trưởng đã nói muốn luyện tập, vậy thì chúng ta bắt đầu đi!”

Nói xong liền lùi lại phía sau mười bước, bắt đầu tư thế!

“Cậu ở bên cạnh ông đây nhiều năm như vậy, ông đây cũng chỉ điểm cho cậu không ít, nhưng lại chưa từng cùng cậu chiến đấu thực tế. Hôm nay ông đây xem thử tên nhóc cậu rốt cuộc có lười biếng không!”

Nói xong, ông ta ra một quyền đánh về phía Tiểu Triệu.

Trịnh Nam Thiên thân thể rất gầy yếu, hoàn toàn chính là một ông cụ gần đất xa trời, nhưng động tác này, cú đấm này, lại có cảm giác di chuyển giống như một con thỏ …

Tất cả mọi người ngạc nhiên vô cùng.

Tiểu Triệu cũng ngắn người.

Tuy nhiên, dù cú đấm này rất đáng kinh ngạc nhưng thể chất của ông ta quá yếu nên cho dù Trịnh Nam Thiên có có gắng hết sức thì vẫn không thể qua được mắt của Tiểu Triệu.

Anh ta giơ tay ra và rất dễ dàng chặn được Trịnh Nam Thiên.

Cú đấm này không thành công, Trịnh Nam Thiên muốn phát động đòn tấn công tiếp theo, nhưng đã thở hồng hộc rồi.

“Thủ trưởng, ông nhanh nghỉ ngơi đi.”

Tiểu Triệu vội vàng đỡ Trịnh Nam Thiên đến ghé.

“Tốt tốt!”

Trịnh Nam Thiên khuôn mặt tràn đầy nụ cười, lúc này cực kỳ hợp tác.

Ông ta vội vàng nhìn Lâm Dương, cười yếu ớt nói: “Chàng trai trẻ, cậu tên là gì?”

“Lâm Dương!”

“Lâm Dương sao? Tốt! Tốt! Cảm ơn cậu nhóc Lâm. Không ngờ rằng cậu lại có thể giúp tôi đứng dậy lại, khiến tôi lấy lại chút sức lực, nhưng mà tôi nghĩ đây có lẽ là giới hạn của cậu rồi đúng không? Mặc dù không thể chữa khỏi hoàn toàn cho tôi, nhưng chỉ cần như thế này là đủ rồi. Cậu nhóc Lâm, tôi cảm ơn cậu một lần nữa.” Trịnh Nam Thiên mỉm cười nói.

“Đây không phải là giới hạn của tôi. Tôi có thể chữa khỏi cho ông. Trong vòng một tháng, tôi có thể khiến cho cơ thể của ông hoàn toàn khôi phục.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

Lời này vừa rơi xuống, tất cả mọi người đều như bị sét đánh ngang tai.

Trịnh Nam Thiên càng sững sờ.

Một lúc sau, ông ta phát ra tiếng hét khàn khàn nói: “Không thể nào! Không thể nào! Đây là độc dược do thầy pháp số một phương Đông luyện chế ra. Chất độc này đặc biệt dùng để đối phó với tôi… Không có thuốc giải! Cái này không thể giải được, cho dù là người hạ độc đến đây cũng không thể giải trừ được độc của tôi, cậu… cậu làm sao có thể giải được? Đây là chuyện tuyệt đối không thể? “

Trịnh Nam Thiên không tin vào điều đó.



Mười năm rồi!

Đã tròn mười năm rồi!

Ông ta đã đắm chìm trong bóng tối này tròn mười năm rồi!

Bây giờ có người nói với ông ta rằng ông ta có thể hồi phụ!

cLàm sao ông ta dám tin vào điều này?

Nhưng mà chính tại thời điểm này.

Cộc cộ!

c Có một âm thanh khó chịu vang lên.

Thì nhìn thấy Tiểu Triệu đột nhiên quỳ trêи mặt đất, khấu đầu với Lâm Dương: “Anh Lâm, cầu xin anh! Nếu như anh có thể chữa khỏi cho thủ trưởng, Tiểu Triệu nguyện làm trâu làm ngựa cho anh, cầu xin anh, xin anh nhất định phải chữa khỏi cho thủ trưởng, ông ta … không thể cứ ngồi xuống tiếp nữa! “

Tiểu Triệu đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiền lợi hét lên.

Anh ta quỳ gối không chỉ vì ông ta, mà là vì đất nước.

Suy cho cùng…Trịnh Nam Thiên là một nhân vật quá quan trọng!

Sự ngã xuống của ông ta là một tổn thát to lớn đối với đất nước và nhân dân.

Lâm Dương lập tức đỡ Tiểu Triệu lên, nhìn vẻ mặt có chút non nớt nhưng lại kiên quyết của anh ta mà nói: “Trêи thực tế, ba năm trước tôi đã có để ý đến tướng quân, nhưng khi đó tôi vẫn chưa chắc có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy. Bây giờ, tôi có cách chắc chắn có thể chữa khỏi cho tướng quân, nều như các anh có thể tin tưởng, trong vòng một tháng, Chiến Thần Long Quốc sẽ xuất hiện trở lại lần nữa trêи thế giới! “

Tiểu Triệu kϊƈɦ động đến mức toàn thân run lên, nước mắt cũng không thể kiềm chế được mà rơi xuống.

Về phần Trịnh Nam Thiên, sớm đã im lặng rồi.

Ông ta nhắm mắt siết chặt nắm đắm, không nói nên lời.

Không biết phải mắt bao lâu ông ta mới chậm rãi nói.

“Anh Lâm, đại ân đại đức của anh, Trịnh mỗ nên báo đáp như thế nào?”

“Không cần phải trả ơn tôi, thực ra tôi còn có một chuyện muốn thương lượng với ông!”

“Có chuyện gì vậy?” Trịnh Nam Thiên hỏi.

Lâm Dương từ trong túi lấy ra một tờ giấy, trêи giấy là một đơn thuốc tạm thời do anh viết.

“Xin chính thức tự giới thiệu. Tôi tên là Lâm Dương là chủ tịch tập đoàn Dương Hoa của Giang Thành! Tôi đã phát minh ra đơn thuốc điều trị nhồi máu não và viêm mũi. Bây giờ, tôi đang cung cấp cho quân đội một đơn thuốc để bồi bổ cơ thể. Không biết các ông có hứng thú không!”

*”ủ”

Trịnh Nam Thiên hơi sửng sốt, cầm đơn thuốc lên nhìn một chút, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

“Các ông có thể theo đơn thuốc này mà thử nghiệm bào chế thuốc!” Lâm Dương nói.

Trịnh Nam Thiên suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu: “Đơn thuốc chữa bệnh nhồi máu não và viêm mũi của anh Lâm đã làm chấn động cả thế giới. Mặc dù tôi đang ở trong bệnh viện cũ ở ngoại ô này, nhưng tôi cũng đã có nghe qua một chút.

Như vậy đi, để tôi lầy đơn thuốc này đi thẩm định trước. Nếu có hiệu quả, tôi sẽ liên lạc lại với anh Lâm, được không? “

“Ông cần thời gian bao nhiêu ngày?”

“Đây không phải chuyện đơn giản, nói đến phương diện thuốc đều vô cùng nghiêm ngặt, vô cùng thận trọng. Tôi cần ít nhất một tháng!”

“E rằng tôi không thể đợi được lâu như vậy. Tôi sẽ cho ông thời gian một ngày.” Lâm Dương nói.

“Điều đó căn bản là không thể nào!” Trịnh Nam Thiên lắc đầu: *Thời gian một ngày chúng tôi có thể nhìn ra cái gì?”

“Vậy thì như vậy đi, sau một ngày nếu các ông vẫn chưa thử nghiệm ra tác dụng của loại thuốc này như thế nào, vậy thì hãy trả lại đơn thuốc cho tôi đi. Tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người quan tâm đến nó.” Lâm Dương nói.

“Được!” Trịnh Nam Thiên gật đâu.

“Yên tâm, cho dù các ông không nhận được đơn thuốc, nội trong tháng sau tôi cũng sẽ đến chữa trị cho tướng quân.”



Lâm Dương nói xong, quay người rời đỉ.

“Cảm ơn!”

Khi Lâm Dương rời đi, Tiểu Triệu kia mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt mang theo nụ cười nói: “Thủ trưởng, tôi sẽ báo tin tức này lên cấp trêи.”

“Không, trước tiên đừng báo cáo! Cho đến khi tôi bình phục, không thể tiết lộ một tin tức cho dù nhỏ nhát.” Trịnh Nam Thiên trầm giọng nói.

“Tại sao?”

“Bởi vì nếu kẻ thù biết tôi sắp hồi phục, nhất định sẽ tìm mọi cách để nhắm vào tôi. Điều này không tốt cho tôi, vì vậy trong khoảng thời gian này, tin tức mà anh Lâm điều trị cho tôi không thể bị rò rỉ ra ngoài, hiểu chưa?”

“Vâng, Thủ trưởng!”

Mọi người đứng thẳng dậy hét lên.

“Vậy thì toa thuốc này…làm sao đây?” Có người hỏi.

“Mang đi kiểm tra đi.”

Trịnh Nam Thiên cười nhạt nói: “Tôi có thể nhìn ra được, tên này tới đây không chỉ đơn giản là muốn trị bệnh cho tôi, mà còn đến để làm ăn! Mục đích chính của anh ta là bán đơn thuốc này…”

“Nhưng mà một ngày hoàn toàn không đủ để khảo nghiệm.

Giống như đơn thuốc không rõ nguồn gốc này, thuốc làm ra chắc chắn trước hét không được dùng cho người…”

“Vậy thì để kỹ thuật viên phân tích trước xem có thành phần độc hại không và xem hiệu quả của chúng. Tôi đã nói rồi, thời gian một ngày quá gấp nhưng anh ta không nghe. Nếu trong một ngày thực sự thử nghiệm không ra cái gì cả thì trả về đi, tôi không thể chơi đùa với người lính của tôi, cho dù anh ta có là ân nhân của tôi. “Trịnh Nam Thiên nghiêm nghị nói.

“Vâng, thủ trưởng.”

Tiểu Triệu cúi đầu hành lễ rồi và vội vàng rời đi.

Sau khi rời khỏi viện dưỡng lão, Lâm Dương bắt taxi trở về công ty.

Giờ phút này, Mã Hải đang sứt đầu mẻ trán ngồi trong phòng làm việc xử lý đống tài liệu được giao cho, nhìn thấy Lâm Dương, Mã Hải có thể coi như là nắm được sợi rơm cứu mạng.

“Chủ tịch Lâm! Xảy ra chuyện rồi!” Ông ta lo lắng hét lên.

“Làm sao vậy?”

Lâm Dương cau mày.

“Thật sự như những gì anh nói, nhà máy của chúng ta… xảy ra vấn đề rồi!” Mã Hải đưa một văn kiện, vẻ mặt như sắp khóc.

Lâm Dương liếc nhìn, nhíu mày.

“Hành động của Nam Phái quá nhanh!”

“Chủ tịch Lâm, tôi đã kϊƈɦ hoạt kế hoạch chuẩn bị khẩn cấp để tạm thời trấn áp chuyện này, nhưng với cái đà này, e rằng sẽ không cầm cự được bao lâu, hay là… Chúng ta đóng cửa nhà máy trước đi?” Mã Hải lo lắng nói.

“Nhà máy đóng cửa, thuốc men không sản xuất được, hàng không kịp giao. Hợp đồng đã ký có thể trực tiếp khiến chúng ta phá sản.” Lâm Dương lắc đầu: “Vì vậy không thể đóng cửa nhà máy.

“Nhưng cứ tiếp tục như vậy… chỉ sợ…”

“Hãy nghĩ cách trì hoãn đến ngày mai. Tôi đảm bảo, mọi khủng hoảng sẽ được giải quyết vào trưa mai…”

“Làm sao có thể?”

Mã Hải không tin được.

Nhưng vào lúc này!

bùm!

Cửa văn phòng bị cưỡng hành đẩy ra, nữ thư ký vội vàng xông vào hét lớn: ” Mã tổng, Lâm Đồng, nhà máy bị người ta chặn lại rồi!”

“Cái gì?” Mã Hải hoảng sợ.