Xương Bá sao? “

Lạc Thiên sắc mặt nhất thời thay đổi.

“Chủ tịch Lâm, vẫn là anh lợi hại. Tôi đã đối phó với Khổ Long và Cung Hoan Vân mấy năm nay mà không giải quyết được, nhưng lại bị một doanh nhân, một bác sĩ như anh, làm giúp rồi!

Lợi hại lợi hại! Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ!” Xương Bá híp mắt đi tới, liên tục vỗ tay.

“Với năng lực của ông, sẽ không thể phong toả được nhà máy của tôi, là Nam Phái ra tay phải không?” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Đương nhiên! Anh đã là kẻ thù của Nam phái rồi. Nam phái làm sao có thể ngồi nhìn anh chiếm đoạt Giang Thành? Tôi chỉ là biểu đạt thành ý với Nam phái một chút thôi, Nam phái sẽ dốc toàn lực ủng hộ tôi. Để tôi nói cho anh biết, điều mà anh phải đối mặt không phải chỉ có thế! ”Xương Bá cười.

“Còn cái gì nữa?” Lâm Dương thờ ơ hỏi.

“Chúng ta đi xem là biết thôi!”

Xương Bá cười lớn haha định rời đi, nhưng đi được vài bước, nhịp bước của ông ta đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn Lâm Dương, mỉm cười nói: “Lâm Dương, để tôi chỉ đường cho cậu!”

“Nói.”

“Ngày mai lúc 12 giờ trưa, anh tìm đến tôi, hơn nữa phải quỳ xuống khấu đầu trước mặt tôi, chuyển quyền sử dụng đơn thuốc trị viêm mũi và nhồi máu não cho tôi, nói không chừng tôi sẽ tha cho anh một con đường, thế nào?” Xương Bá cười nói.

“Không thể nào! Anh đang nằm mơ ở đây sao?” Lạc Thiên tức giận hét lên.

Bây giờ vai trò của hai đơn thuốc này không chỉ là tạo ra vô số quỹ cho Lâm Dương, mà còn là chỗ đứng tư bản của của anh ở Giang Thành. Bởi vì tiềm năng của hai đơn thuốc này, Lâm Dương càng có thể có rất nhiều tiện ích đặc biệt ở Giang Thành, nhưng một khi mất đi hai đơn thuốc này, mọi thứ mà Lâm Dương gây dựng nên đều bị hủy hoại rồi, giống như núi lớn sụp đổ, sụp đỗ tan tành, Nam phái hoàn toàn có thể loại bỏ Lâm Dương, thậm chí còn có thể bí mật giải quyết anh.

Mặc dù Lạc Thiên không can thiệp vào những chuyện này, nhưng là cháu gái của Lạc Bắc Minh, cô cũng biết một số quy định cứng nhắc ở trong đó.

“Không đồng ý sao? Haha, vậy thì tuỳ các anh thôi, Lâm Đồng, tôi sẽ đem câu nói mà anh đã nói với tôi trả lại cho anh, cơ hội của anh chỉ có một, hy vọng anh hãy trân trọng thật tốt! Tôi sẽ đợi anh!”

Xương Bá rời đi với một nụ cười đắc ý.

Về phần Lạc Thiên, cô ấy đã vì tức giận đến mức toàn thân run lên, suýt chút nữa đã nhặt cục đá dưới đất lên để đánh người rồi.

Lâm Dương cân nhắc một chút, quay đầu lại nói: “Tiểu Thiên, cô nên đến chỗ của Tiểu Đông ở vài ngày trước đi, tôi sẽ lo chuyện này.”

š Lạc Thiên do dự nói: “Lâm Dương, tôi nghĩ anh vân nên tìm cách liên lạc với gia đình của Hạ Ninh hoặc nhà họ Hạ ở Yến Kinh. Nam Phái này không dễ động vào. Anh phải nhờ họ ra mặt, có lẽ vẫn còn chỗ đề điều động.”

“Lâm Dương tôi không thích đi cầu xin sự giúp đỡ của người khác. Hơn nữa, sự việc cũng chưa nghiêm trọng đến mức đó.

Đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết.” Lâm Dương cười nói.

Lạc Thiên thở dài nói, “Nếu anh cần tôi giúp đỡ gì thì cứ lên tiếng.”

“Tôi biết rồi.”

Lạc Thiên rời đi.

Năng lực của cô ấy có hạn, cô ấy cũng biết nếu không có nhà họ Lạc thì cô hoàn toàn cũng không có năng lực gì, đối với loại chuyện này chỉ có thể nhìn thôi.

Lâm Dương xoay người lái xe trở về công ty, Mã Hải cũng ngay lập tức đến văn phòng.

“Đường Giai Hào và Kỷ Văn đã ra tay xử lý chuyện này rồi, tình hình khá tệ! Chuyện này có lẽ là có Tiêu Nghị nhúng tay vào, nếu không thì không thể nào có chuyện những đồng chí này đột nhiên đến cửa điều tra được.” Mã Hải đem máy xấp tài liệu đặt trước mặt Lâm Dương, nghiêm nghị nói.

“Tôi không phải đã bảo bọn họ đi giải quyết người này rồi sao?

Tại sao còn chưa giải quyết xong.”

“Có Nam Phái hậu thuẫn, cho dù Kỷ Văn và những người khác nắm được một số tin tức có thể kéo ông ta xuống, chúng ta cũng khó mà động đến ông ta.” Mã Hải thở dài nói.

Lâm Dương lại cau mày, suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Trung Quốc là nơi có pháp luật. Đã phạm pháp, thì nhất định phải chịu trách nhiệm tương ứng, thông báo cho Kỷ Văn, để anh ta chuẩn bị trình báo với cơ quan thẩm quyền có liên quan!”

“Vâng, chủ tịch Lâm.” Mã Hải gật đầu, đột nhiên lại đưa ra một văn kiện khác.



“Cái này là cái gì?”

“Đây là một số thông tin chỉ tiết về sự hỗ trợ của chúng ta dành cho nhà họ Tô. Đúng rồi, Lâm tiên sinh, nhà họ Tô đã phát triển cực kỳ nhanh sau khi nhận được sự hỗ trợ của chúng ta. Mọi thứ đúng như anh đã nghĩ tới. Nhà họ Tô đã tính đến việc lấy lại toàn bộ mọi quyền lực từ tay Tô Quảng. Về phần bà cụ Tô, bà ta đã ở trong phòng chăm sóc đặc biệt nửa tháng, tình trạng của bà ấy đã khá hơn, đã không còn đoản khí như trước nữa. “

Mã Hải nói.

Lâm Dương cười lạnh nói: “Bây giờ tôi nghĩ có lẽ chính là bà cụ Tô đã ra tay. Bà ta chỉ cần mở miệng, Tô Quảng, đứa con có hiếu này nhất định sẽ từ bỏ mọi quyền lợi. Tới lúc đó gia đình của Tô Nhan vất vả bao lâu nay, lại chẳng được cái gì cả, nhưng nhà họ Tô lại kiếm được rất nhiều tiền. Thậm chí đến tập đoàn Dương Hoa của chúng ta, cũng sẽ không nhận được một chút lợi lộc gì! “

“Đây là đang mỏ gà lấy trứng.”

“Nhưng nhà họ Tô không có đường nào để đi! Nhưng mà điều tôi không ngờ là nhà họ Tô lại thiên cận như vậy.” Lâm Dương lắc đầu nói.

Mã Hải không nói gì.

Đúng lúc này, thư ký đã gõ cửa đi vào.

“Chủ tịch Lâm, cô Tô Nhan, chủ tịch tập đoàn Thành Hoa, muốn gặp anh để nói về phương hướng hợp tác và phát triển trong tương lai của công ty. Không biết anh có thời gian không.”

“Khi nào?”

“Hai giờ chiều, địa điểm là phòng họp trêи tầng ba của công ty Thành Hoa. Cô Tô Nhan sẽ quyết định ai sẽ tham dự cuộc họp.”

“Giúp tôi trả lời, tôi sẽ có mặt đúng giờ.”

“Vâng, chủ tịch Lâm!”

Thư ký rời đi.

“Nhà họ Tô đã bắt đầu rồi!” Mã Hải nói.

“Anh đi chuẩn bị một chút đi, lần này tôi muốn nhà họ Tô vạn kiếp bát phục!” Lâm Dương đứng lên.

Mã Hải nghiêm túc gật đầu, liền đi xuống tiến hành.

Sau bữa ăn đơn giản ở công ty, Lâm Dương liền chuẩn bị xuống xe đi đến công ty của tập đoàn Thành Hoa.

Tô Nhan hiện tại có thể nói là một người bận rộn, tập đoàn Duyệt Nhan do cô thành lập cũng đã bước đầu hình thành, lại còn tiếp quản tập đoàn của nhà họ Tô, mỗi ngày đều rất bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, cũng vì lý do này mà trang bị một chiếc xe nhỏ mấy chục ngàn đô la để đi làm.

Nhưng cô biết rằng tất cả những điều này đều là có quý nhân giúp đỡ.

Về phần vị quý nhân đó, chính là chỉ tịch Lâm thần bí của tập đoàn Dương Hoa.

Trong phòng làm việc, Tô Nhan ngồi một mình nhắm chặt đôi mắt lại suy nghĩ.

Cô chỉ nhìn thấy chủ tịch Lâm một lần trong phòng xử án kia, mặc dù không nhìn thấy rõ lắm, nhưng cho dù chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, cũng có thể biết được anh ta là một người đẹp trai đến thế nào.

Giàu có, tài giỏi lại lại nhiệt tình giúp đỡ như vậy, bất luận là người phụ nữ nào đi chăng nữa thì trong lòng cũng nảy sinh cảm giác khác lạ.

Tô Nhan cũng là một người phụ nữ bình thường, nếu như nói trong lòng không cảm thấy gì thì cũng là nói dối thôi, nhưng cô ấy cũng vô cùng coi trọng hôn nhân, cho dù cô và Lâm Dương không có nhiều nền tảng tình cảm, cô cũng sẽ không dễ dàng nói ly hôn. Dù sao thì cô ấy là một người vô cùng giữ vững lập trường.

Nhưng bây giờ, hoàn cảnh không thể cho phép cô như vậy được nữa.

Tô Nhan khóe mắt có chút đỏ lên, cô không muốn làm như vậy, nhưng hiện thực đã ép cô đi đến bước đường cùng.

“Chủ tịch!” Thư ký đi vào bên cạnh nhìn thấy Tô Nhan như vậy, có chút không chịu nỗi hỏi.

“Làm sao vậy?”

“Cô có ổn không?”

“Tôi… tôi không sao”



“Chồng của cô sẽ hiểu cho cô thôi.”

*Nói về chuyện chính đi.” Tô Nhan gượng cười nói.

Thư ký đặt tập tài liệu xuống, nói: “Tô Quảng tiên sinh và Tô Bắc tiên sinh đã đến rồi, xe của chủ tịch Lâm cũng vừa tới cửa công ty, cuộc họp có thể bắt đầu rồi.”

“Được.”

Tô Nhan hít sâu một hơi, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng hội nghị một số giám đốc bộ phận của tập đoàn Thành Hoa đã ngồi ở đó, ngoài ra còn có Tô Bắc, Tô Quảng và Tô Trân.

Điều này khiến Tô Nhan có chút ngạc nhiên.

Bởi vì từ khi bà cụ giao tập đoàn Thành Hoa cho cô, 90% cỗ phần của tập đoàn này đều nằm trong tay cô, nhà họ Tô chỉ nắm 10% cỗ phần, hơn nữa những thứ mà đám người Tô Bắc quản lý cũng ít đến đáng thương, nhất là Tô Trân, dường như giống như Tô Quảng trước đây, chỉ treo cái danh vào công ty, cuối năm thu được một phần kém cỏi, sao hôm nay bà ta cũng đến? Hơn nữa còn xuất hiện trong cuộc họp này?

Tô Nhan cảm thấy có gì đó không ổn.

“Cô, sao cô lại đến đây?”

“Haha, tôi cũng đang chuẩn bị thành lập công ty. Đến đây để học hỏi kinh nghiệm không được sao?” Tô Trân mỉm cười nói.

Tô Nhan cau mày không nói gì.

Lúc này, cửa bị đẩy ra.

Chủ tịch Lâm, mặc một bộ phục sức màu đen và đội mũ chóp, bước vào cùng với Mã Hải.

Tô Nhan sửng sốt, vội vàng chào hỏi.

Các thành viên khác của nhà họ Tô và tầng lớp cấp cao của tập đoàn cũng lần lượt đứng lên trước.

“Chủ tịch Lâm đến rồi?”

“Chủ tịch Lâm vắt vả rồi!”

“Nào, chủ tịch Lâm, anh ngồi đây đi!”

Mọi người chào đón nhiệt tình, đặc biệt là Tô Bắc và Tô Trân, hận không thể dán vào người của Lâm Đồng.

Đây là một nhân vật làm mưa làm gió ở Giang Thành!

Tô Nhan cũng muốn bước tới, nhưng lại bị một đám người chặn lại, thực sự bát lực.

“Được rồi mọi người về vị trí đi! Thời gian của tôi có hạn, chúng ta hãy bắt đầu cuộc họp càng sớm càng tốt!”

Chủ tịch Lâm ngồi vào chỗ, trêи mặt mang nụ cười nói.

Anh không hề khách sáo, vẫn chỉ có nửa khuôn mặt.

Mặc dù rất đẹp trai, nhưng tất cả mọi người đều vô cùng mong chờ anh có thể cởi bỏ chiếc mũ trêи đầu để xem chủ tịch Lâm bí ẫn trong truyền thuyết rốt cuộc trông như thế nào.

Nhưng tại thời điểm này, cốc cốc cốc …

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Mời vào!” Tô Nhan hét lên một tiếng.

Sau đó, một thân hình ọp ẹp bước vào với sự hỗ trợ của Tô Cối.

Tô Nhan vừa nhìn thấy, ngay lập tức biến sắc.

“Bà… nội?”