Bùi Nguyên Minh vô thức xoay người, liền thấy được Mộ Dung Yên Nhiên cùng Jim Hawke hai người, giờ phút này tay nắm tay, một tư thế diễn xuất đại thiếu danh viện, từ trong đó đi ra.

Phía sau bọn họ còn có thư ký, luật sư cùng hộ vệ.

Nhìn thế nào đều giống như các đại nhân vật.

Mà Mã Viên Thiệu nhìn, lại giống như chó hoang ven đường.

Chỉ có điều, Mã Viên Thiệu tại sau khi kịp phản ứng, vẫn là thật nhanh tiến lên, nặn ra nụ cười khó coi nói: “Yên Nhiên, ta nghe nói nàng đã trở về.”

“Nên ta đặc biệt tới đón nàng.”

“Nàng trên đường đi vất vả hay không? Ta đã an bài cho nàng phòng tổng thống, đi nghỉ ngơi một chút đi a?”

Giờ này khắc này Mã Viên Thiệu, cưỡng ép không để sự chú ý của mình, rơi xuống trên thân Jim Hawke, trên mặt chỉ mang theo một nụ cười miễn cưỡng.

Phát giác được dáng vẻ của Mã Viên Thiệu, Jim Hawke mỉa mai cười một tiếng, sau đó nắm lấy tay phải của Mộ Dung Yên Nhiên, đặt lên môi hôn một cái.

Hành động tuy đơn giản, tổn thương không lớn, nhưng vũ nhục lại cực mạnh.

Giờ này khắc này, Mã Viên Thiệu kém chút một hơi lão huyết phun ra.

Chẳng qua thì cậu ta, dù sao cũng coi như một nhân vật, sau khi hít sâu một hơi, để cho mình giữ vững sự tỉnh táo.

“Mã Viên Thiệu, ngươi theo dõi ta, đúng không?”

“Ta cho tới bây giờ, chưa từng yêu cầu ngươi tới đón.”

“Ngươi có thể đừng tìm cách làm li3m cẩu (chó theo đuôi) cùng ở bên cạnh ta được không?”

“Ngươi không cảm thấy phiền, nhưng ta cảm thấy rất phiền đó!”

Mộ Dung Yên Nhiên giờ phút này, ôm cánh tay Jim Hawke, nhìn chòng chọc vào Mã Viên Thiệu, gương mặt xinh đẹp phát lạnh.

“Mà lại, hai chúng ta mặc dù có hôn ước, nhưng ta cùng bạn trai của ta, cùng một chỗ ăn bữa cơm, ngươi đều muốn quản ta.”

“Ngươi có phải quá ích kỷ rồi hay không?”

Mã Viên Thiệu khóe mặt giật một cái, nói: “Thế nhưng là, thế nhưng là, các ngươi đều…”

Mộ Dung Yên Nhiên lạnh lùng nói: “Ta đã nói như vậy, có tin hay không là tùy ngươi!”

“Ta cùng bạn trai của ta, đều như vậy!”

“Mà lại, coi như ta cùng Jim Hawke có cái gì, cũng là bởi vì thiên tính nữ hài tử của ta, hơi mạnh một chút mà thôi!”

“Cùng người như ngươi so ra, những nam nhân phương tây này, mỗi một người, đều để người phải thần hồn điên đảo!”

Nói đến đây, Mộ Dung Yên Nhiên một vẻ mặt khinh bỉ tiếp tục mở miệng: “Cho nên, từ hôm nay trở đi, không có việc gì cũng đều không cần lắc lư ở trước mặt ta!”

“Nghe hiểu hay không?”

“Chờ lão nương ngày nào muốn ly hôn, có lẽ sẽ suy nghĩ đến ngươi một chút.”

Mã Viên Thiệu sắc mặt nháy mắt vô cùng khó coi, nói: “Yên Nhiên, hôn ước của chúng ta, liên quan đến hai gia tộc của chúng ta, chúng ta không thể tùy hứng như vậy được, ngươi coi như không vì ta mà suy nghĩ, cũng phải vì chính mình mà suy tính một chút đi, ta…”

“Làm sao thế? Còn muốn dùng hôn ước, đến ràng buộc tự do của ta hay sao?”

Mộ Dung Yên Nhiên cười lạnh một tiếng.

“Ta cho ngươi biết, ta tôn trọng chính là tư tưởng tự do bình đẳng của phương tây!”

“Dùng những cái tập tục cổ xưa này, liền muốn ngăn trở ta được sao?”

“Ngươi đang nói đùa hay sao thế?”