“Không phải cậu Dụng nói tên kia là con rể của nhà họ Trịnh à? Tại sao hắn ta nghênh ngang bước vào cửa lớn của Công ty đầu tư Bùi Thị như thế? Còn quẹt thẻ qua cổng nữa chứ?”
“Chẳng lẽ người này còn có thân phận gì hay sao?”
Không ít đám người vây xem bàn luận vô cùng sôi nổi, họ đều rất tò mò về thân phận của Bùi Nguyên Minh.
Nghe được những lời bàn luận của mấy người này, Trịnh Chí Dụng lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Có thân phận gì chứ? Cậu con rể này của nhà chúng tôi làm nhần viên dọn vệ sinh của Công ty đầu tư Bùi Thị trước mặt các vị đấy!”
“Hóa ra là công nhân làm vệ sinh à!” Không ít người đều hiểu ra, thế mà họ còn mất công đoán xem tại sao cái tên quỷ nghèo này lại có thể bước vào cửa lớn của Công ty đầu tư Bùi Thị. Hóa ra mọi chuyện là như vậy, thảo nào.
Trịnh Chí Dụng nói xong câu này thì lại mỉm cười nhìn Hạ Vân nói: “Vân này, chúng ta đừng để ý tới cái kia oắt con vô dụng kia nữa được không? Em cũng đừng giận nó phá hoại thời gian hạnh phúc của chúng ta, hay là tối nay chúng ta hẹn nhau đến chỗ nào đó, từ từ tâm sự?”
Lúc này Hạ Vân đã có thể lý giải được cảm giác của Tống Kiều Linh vào tối hôm qua rồi. Cô ta im lặng một lúc lâu rồi mới lạnh lùng nói: “Cậu Dụng, có mấy điều cậu nên biết. Thứ nhất, tôi không có hứng thú với cậu. Thứ hai, chúng ta không quen không thân. Thứ ba, dựa theo quy định của công ty chúng tôi, những thứ đồ này đều sẽ được mang đi thanh lý, mời anh nhanh chóng dọn đi cho, đừng chờ đến lúc tôi phải gọi bảo vệ đến tiễn anh, lúc ấy ai cũng không vui.”
Trịnh Chí Dụng lại cười nói: “Thư ký Vân, em cũng đừng xấu hổ làm gì. Hiện tại toàn bộ thành phố Hải Dương đều biết em đã đánh ghen to trong bữa tiệc tối nhà họ Trịnh bọn anh vào tối hôm qua mà. Cơ mà bây giờ em có thể yên tâm được rồi, hai chúng ta đã được mọi người công nhận là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đấy, em không cần phải thấy xấu hổ đâu, anh không cảm thấy em không xứng với anh!” “Anh…” Hạ Vân cau mày. Một lát sau, cô ta không thèm nhìn Trịnh Chí Dụng nữa mà quay qua nói với Tôn Hạo Dương: “Thu dọn mọi thứ đi. Còn người này, nếu như anh ta không đi thì anh cứ tìm người đạp ra ngoài, đạp một lần anh ta không đi thì đạp thêm lần nữa cũng chẳng sao!”
“Vâng!” Tôn Hạo Dương hào hứng đi tới. Hạ Vân còn chưa tới tay anh ta thế mà cái tên Trịnh Chí Dụng này lại muốn muốn đoạt đồ ăn trước miệng hổ? Để xem hôm nay anh ta có đánh chết Trịnh Chí Dụng hay không!
…
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Bùi Nguyên Minh cho người trích hình ảnh ở camera rồi xem mấy lần, không nhịn được thở dài một hơi. Nếu cứ tiếp tục để tên ngu Trịnh Chí Dụng đứng đó lộn xộn cũng không phải chuyện tốt.
Trầm tư suy nghĩ một lát, Bùi Nguyên Minh cầm điện thoại di động lên nhắn cho Hạ Vân một tin.
· Sau khi nhận được tin nhắn, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Hạ Vân lập tức trở nên có chút kinh ngạc, thế nhưng cô ta vẫn nhanh chóng nói: “Cậu Dụng, chúc mừng cậu, bởi vì cái chuyện hồ đồ mà cậu gây ra hôm nay đã khiến cho tổng giám đốc của chúng tôi rất tức giận. Quan hệ hợp tác giữa Công ty đầu tư Bùi Thị và nhà họ Trịnh chấm dứt tại đây thế nên mong cậu nhanh chóng ra ngoài cho…”
Nói xong câu này, cô ta cũng không thèm quay đầu lại, bước thằng vào công ty.
Mà mấy người bảo vệ kia nghe được mấy chữ tổng giám đốc rất tức giận thì tất cả quay qua nhìn nhau, nhanh chóng quyết định đạp Trịnh Chí Dụng ra ngoài, đồng thời còn dỡ hết những thứ đồ ngổn ngang kia rồi ném đi.