CHƯƠNG 62

“Đúng! Tôi cũng bầu cho Vĩnh Hằng Chi Quang!”

Hầu hết khách mời và chuyên gia có mặt ở đây đều thay đổi ý kiến, chỉ có một vài chuyên gia chính trực im lặng không nói gì.

Dù sao thì nhà họ Tôn cũng là gia đình giàu có bậc nhất ở thành phố Thanh Vân, cậu cả của nhà họ Tôn Tôn Kiên đã lên tiếng, ai dám đắc tội anh ta?

“Được rồi, số phiếu đã được kiểm kê xong, ở đây có 300 khách mời. Vĩnh Hằng Chi Quang nhận được 235 phiếu, được chọn là món trang sức được yêu thích nhất trong triển lãm trang sức lần này!” Tưởng Sương vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, công bố kết quả.

“Thật không công bằng!” Trương Uyển Du nhỏ giọng nói, trông rất uất ức: “Quá vô liêm sỉ!”

Cô không ngờ Trương Tuyết Nhàn lại dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này để lấy được giải thưởng trang sức được yêu thích nhất trong triển lãm.

“Không sao đâu, Uyển Du, đây chỉ là một cái hư danh thôi.” Lâm Tinh Vũ an ủi: “Vị trí đầu tiên trong triển lãm trang sức này thực sự của tập đoàn, vị trí tổng giám thiết kế được quyết định bằng phiên đấu giá đồ trang sức tiếp theo.”

Lâm Tinh Vũ thản nhiên nói: “Những chuyên gia và khách mời đó sẽ cho nhà họ Tôn mặt mũi mà bầu cho Trương Tuyết Nhàn, nhưng khi tiêu tiền thật bạc thật sẽ không ngu ngốc vậy đâu.”

“Ừm, đúng vậy.” Trương Uyển Du gật đầu, cũng nghĩ tới vấn đề mấu chốt.

Lúc hai người nói chuyện, Trương Tuyết Nhàn tỏ vẻ cao ngạo, tràn ngập cảm giác ưu việt chậm rãi đi tới, khinh thường nhìn Trương Uyển Du.

“Thế nào, tôi nói có sai không? Cái loại trình độ rác rưởi của cô còn không đạt được một nửa số phiếu của tôi!”

“Còn vọng tưởng sánh ngang với tôi? Nhìn xem chuyên gia đánh giá tác phẩm của cô thế nào? Tầm thường!” Trương Tuyết Nhàn đắc ý nói: “Nghèo kiết hủ lậu vẫn là nghèo kiết hủ lậu thôi, còn muốn dựa vào trình độ thiết kế để trở nên nổi bật, đừng có mơ!”

“Cô đừng tự đắc quá sớm, lát nữa sẽ có buổi đấu giá trang sức chính thức!” Trương Uyển Du giận dữ nói.

“Ha ha! Cười chết người ta.” Trương Tuyết Nhàn tỏ vẻ khinh thường: “Cô sẽ không cho rằng tác phẩm của mình có thể bán ra giá cao hơn tôi rất nhiều đấy chứ?”

Nói đến này, Trương Tuyết Nhàn cười nhạo, lạnh lùng nói: “Trương Uyển Du, lát nữa cô sẽ hiểu được khoảng cách giữa cô và tôi lớn đến nhường nào! Chênh lệch địa vị tiền bạc là như thế nào!”

“Tôi có thể dùng tiền đập chết cô! Cô có biết không? Nói cho cô biết, tôi sẽ không để ai ở đây dám đấu giá đồ trang sức của cô đâu, để cho tâm huyết của cô chỉ có thể bán ra với giá rẻ! Mà tác phẩm của tôi, tôi có tiền, tôi muốn nâng giá lên bao nhiêu cũng được. Còn cô, cô có tiền không? Cô có nâng được giá không?”

Trương Tuyết Nhàn đắc ý cười to, nói: “Hiểu chưa? Con ếch ngồi đáy giếng ngu xuẩn cũng dám đấu với tôi? Cô sắp mất chức tổng giám đốc rồi, cút ra khỏi công ty đi!”

Nói xong, Trương Tuyết Nhàn tỏ vẻ vừa lòng xoay người rời khỏi.

Trương Uyển Du như bị giáng một đòn, sửng sờ tại chỗ, sao cô có thể không hiểu lời của Trương Tuyết Nhàn.

Đúng vậy… nhà Trương Tuyết Nhàn có tiền, có thể tùy tiện nâng giá Vĩnh Hằng Chi Quang lên, xếp hạng cuối cùng được quyết định bởi giá đấu giá trang sức, mình làm sao so được với cô ta?

Trương Uyển Du im lặng một hồi, sắc mặt phức tạp, nói: “Lâm Tinh Vũ, chúng ta đi thôi.”

“Tại sao phải đi?” Lâm Tinh Vũ hỏi.