CHƯƠNG 314

“A u? Lại còn trả giá bằng nỗi đau đớn thê thảm? Mày lại doạ tao sao? Ha ha!” Vương Quốc Khang cười quái gở, tên phế vật chó má mà cũng dám làm ra vẻ?

Tích tích tích tích!

Đúng vào lúc này, điện thoại của Vương Thành Đạo vang lên.

Người của nhà họ Vương đều yên tĩnh trở lại.

Cầm điện thoại lên, nhìn số điện thoại, Vương Thành Đạo tỏ vẻ nghi hoặc, là Ninh Tông Bảo gọi tới.

“Alo, chào Ninh lão đệ, tại sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi vậy, có chuyện gì à?” Vương Thành Đạo rất là khách khí nói.

Mặc dù Ninh Tông Bảo cho ông ta một chút mặt mũi, nhưng ông ta cũng không dám coi mình là người cùng đẳng cấp với Ninh Tông Bảo.

Dù sao Ninh Tông Bảo cũng là gia chủ của nhà họ Ninh ở Đế Kinh, là nhân vật số một dưới trướng của ông cụ nhà họ Ninh, đây chính là một đại nhân vật nắm trong tay khối tàn sản tỷ đô. Nếu không phải năm đó lưu lại một chút thể diện, nhà họ Vương nho nhỏ sao có thể đi chung đường được?

“Vương Thành Đạo, ông muốn tìm chết sao?” Đầu dây bên kia, giọng điệu của Ninh Tông Bảo vô cùng nghiêm túc.

“Không phải? Ninh lão đệ, không, Ninh gia chủ, tôi có làm gì đắc tội với ngài sao?” Vương Thành Đạo cẩn thận từng li từng tí hỏi, bị giọng điệu của Ninh Tông Bảo dọa sợ.

Đầu bên kia điện thoại, Ninh Tông Bảo gục đầu che mặt, đe doạ và uy hiếp một hồi, hận không thể bay từ Đế Kinh đến để giết chết Vương Thành Đạo.

Vương Thành Đạo nhận điện thoại, sắc mặt trắng bệch, toát mồ hôi trán, toàn thân đều đang phát run, giống như nghe được chuyện gì đó vô cùng kinh khủng.

Ba!

Vương Thành Đạo mềm nhũn hai tay, điện thoại rơi xuống đất, cả người đều đang run rẩy, lăn từ trên ghế xuống, xụi lơ dưới mặt đất, hai mắt ông ta vô thần, sắc mặt khó coi giống như cha mẹ chết vậy.

Ông ta nhìn vào đôi mắt cực kỳ lạnh lẽo của Lâm Tinh Vũ, như sắp đổ bệnh tim, cảm giác trời sắp sụp xuống.

“Lâm Tinh Vũ… Không! Lâm gia, ông nội Lâm!” Bỗng nhiên Vương Thành Đạo quỳ xuống, hướng về phía Lâm Tinh Vũ điên cuồng dập đầu, ầm ầm: “Tôi van cậu, ông nội Lâm, là tôi phạm tiện, hãy để lại mầm mống cho nhà họ Vương đi! Đừng diệt cả nhà họ Vương của tôi!”

Cả khuôn mặt Vương Thành Đạo đều là sự hối hận và sợ hãi, lá gan cũng sắp vỡ ra!

“Đây là?”

Tất cả người nhà họ Vương có mặt ở đây đều sững sờ, không biết chuyện gì đang xảy ra, vì sao sau khi ông cụ nhận một cuộc điện thoại lại biến thành thế này? Vậy mà lại điên cuồng dập đầu với tên phế vật Lâm Tinh Vũ kia?

Tất cả người nhà họ Vương nghĩ mãi cùng không biết đã xả ra chuyện gì.

“Ông nội, ông sao vậy? Tại sao lại cầu xin tên phế vật Lâm Tinh Vũ kia?” Vương Tử Văn vô cùng khó hiểu hỏi.

“Đừng gọi tao là ông nội, mày là đồ súc sinh, hư hỏng, mày chính là nghiệt chủng của nhà họ Vương, mày không còn là người của nhà họ Vương này nữa!”

Vương Thành Đạo đột nhiên nổi giận, nổi trận lôi đình, xông lên nắm chặt Vương Tử Văn, điên cuồng vung mấy cái tát liên hồi, đánh cho Vương Tử Văn máu mũi chảy đầm đìa, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.