CHƯƠNG 22

Ngày hôm sau.

Ở nhà Trương Uyển Du, khu chung cư Giang Trì.

Người của công ty vận chuyển bố trí lại đồ vật ở trong nhà lại một phen, người nhà lại trở về ở một lần nữa.

Lâm Tinh Vũ làm cơm xong, gia đình quây quần dùng cơm, bữa cơm này tương đối có mùi vị.

Lần này là nhờ ông trời đã phù hộ, thật sự rất hạnh phúc! Ba con Trương Việt Bân bị ngã nhào một phát, có vô số người chờ đợi muốn dẫm đạp nhà bọn họ một cước, không còn sức lực để đối phó với gia đình của chúng ta.” Lư Ngọc Trân vui mừng phấn khởi nói, vô cùng vui vẻ: “Cũng không biết là ai đã phá hủy gia đình của bọn họ, tôi thật sự rất muốn cảm ơn người đó một phen.”

Trên mặt của Trương Minh Viễn cũng tràn đầy nụ cười, nói: “Gia đình lão tam làm việc quá tuyệt tình, đắc tội với nhiều người như vậy, không biết nhân ngoại hữu nhân, lần này đắc tội với nhân vật lớn, thật sự tự tạo nghiệt mà.”

“Đáng đời bọn họ thôi.” Lư Ngọc Trân giống như là nở mày nở mặt: “Lần này, tổng giám đốc Ngô mới nhậm chức đã xác nhập nhà máy trang sức của chúng ta vào sản nghiệp dây chuyền của tập đoàn, sau này còn có cổ quyền được chia hoa hồng, xem như đã vượt qua giai đoạn khó khăn. Sau cơn mưa, đã nhìn thấy cầu vồng.”

Biến động lần này của tập đoàn trang sức Trương thị gây nên chấn động ở thành phố Thanh Vân, nhất là chuyện của ba con Trương Việt Bân trên bàn họp đã truyền khắp thế gia, trở thành câu chuyện cười ở đầu đường hẻm nhỏ.

Thậm chí ngay cả tờ báo hàng ngày thành phố Thanh Vân cũng có đưa tin tức liên quan: chấn động! Cậu cả Trương Việt Bân của tập đoàn trang sức Trương thị lại bị ba mình ép ăn hết những thứ mà mình đã ói ra ở trên bàn trong phòng họp.

Ngay khi gia đình Trương Uyển Du nhận được tin tức, họ vô cùng kích động, vốn dĩ cho rằng sẽ bị Trương Việt Bân hãm hại ngủ đầu đường xó chợ, không ngờ tới là hướng gió lại thay đổi.

“Mấy năm nay, đúng là lão đại và lão tam kinh doanh công ty có vấn đề rất lớn, Ninh thị hùng mạnh sát nhập tập đoàn chưa chắc là chuyện xấu đối với sự phát triển của tập đoàn. Nhưng mà chỉ là có chút đáng tiếc, sản nghiệp của gia tộc do ba để lại, từ tập đoàn của gia tộc đã biến thành hình thức sở hữu công.” Trương Minh Viễn chậm rãi nói, sắc mặt có chút phức tạp.

Trong tay của ông ta cầm một tờ báo hàng ngày Thanh Vân, trên báo có đưa tin tập đoàn Trương thị gặp phải cuộc thanh tẩy vô cùng lớn, tổng giám đốc Ngô tuyên bố phương châm và phương hướng phát triển của tập đoàn Trương thị.

“Thật là, ông buồn lo vô cớ làm cái gì, ông suy nghĩ cho tập đoàn Trương thị như thế, ba ông có từng nhìn thấy ông không hả? Giao quyền quản lý của tập đoàn cho ông chưa?” Lư Ngọc Trân không cho Trương Minh Viễn sắc mặt tốt, chậm rãi nói: “Sau này ông cứ thành thành thật thật đi theo tổng giám đốc Ngô mới nhậm chức làm việc là được rồi, hiện tại người ta đối xử với tất cả các nhà xưởng nhỏ của tập đoàn như nhau, ông vẫn là cổ đông nhỏ trên danh nghĩa của tập đoàn, đã trôi qua nhiều năm lắm rồi, rốt cuộc ông đã có thể trở về tòa cao ốc Bảo Đỉnh họp hội.”

“Ha ha, cũng đúng.” Trương Minh Viễn bất đắc dĩ cười cười: “Nói tóm lại, cuộc sống của gia đình chúng ta sẽ từ từ tốt hơn.”

Trên mặt của Trương Uyển Du cũng là nụ cười vui vẻ, đã quét mất vẻ tiều tụy trước đó, cuối cùng cũng đã nhìn thấy người một nhà hòa thuận với nhau.

“À đúng rồi, Uyển Du, anh có đọc tin tức, anh thấy là tổng giám đốc Ngô mới nhậm chức phát triển lại tập đoàn, đang thay máu mới, thông báo tuyển dụng nhà thiết kế trang sức với quy mô lớn. Em là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này, có thể cân nhắc gửi ý tưởng thiết kế.” Trong tay của Lâm Tinh Vũ cầm một tờ báo, lơ đãng nói.

“Cậu suốt ngày chỉ biết xâu nướng, biết cái gì mà trang sức chứ?” Lư Ngọc Trân cũng không cho Lâm Tinh Vũ sắc mặt tốt: “Uyển Du là người trong ngành, ở phương diện này còn cần cậu phải dạy bảo à?”

Lâm Tinh Vũ xấu hổ cười cười, không nói nhiều nữa.

Anh biết chứ, vợ Trương Uyển Du của mình học chuyên ngành thiết kế trang sức ngọc thạch, lại kèm theo nguyên nhân gia thế, cô có hứng thú và niềm yêu quý rất lớn đối với trang sức ngọc thạch.