CHƯƠNG 17

“Một tiếng đồng hồ sau, tổ chức một cuộc họp mở rộng, kêu gọi tất cả các lãnh đạo của tập đoàn Trương thị, Ninh thị chúng tôi sẽ đến đó nói chuyện thu mua công ty của các người. Nhớ kỹ, gọi theo con của ông là Trương Việt Bân.” Thư kí Ngô từ tốn nói.

“Vâng vâng vâng.” Trương Đức Hải vội vàng vâng dạ, không dám phản bác.

Nói xong, thư kí Ngô trực tiếp cúp điện thoại.

Sắc mặt của Trương Đức Hải tái xanh, ở bên kia nhắc tới con trai Trương Việt Bân của mình, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chuyện lớn không ổn.

Tất cả các cổ đông ở đây, ánh mắt nhìn về phía Trương Đức Hải đều là vẻ bất thiện và hoài nghi.

“Chuyện quá khẩn cấp, hiện tại tổ chức cuộc họp mở rộng, gọi tất cả các lãnh đạo của công ty, chờ người ở bên phía Ninh thị đến đây.” Trương Di Hòa nghiêm túc nói.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, tập đoàn Trương thị đã triệu tập tất cả các lãnh đạo cấp cao, ròng rã hơn cả trăm người tụ tập trong phòng họp to như thế.

Trương Di Hòa và Trương Đức Hải tự mình đứng ở cửa chờ đợi.

Ba tiếng đồng hồ sau…

Bầu không khí trong phòng họp vô cùng ngột ngạt, mọi người đều đang lo lắng bất an chờ đợi.

Trước đó đã trải qua một cuộc tranh luận lớn khoảng hai tiếng đồng hồ, cải tới cải lui, đều không có kết quả.

Hiện tại rất rõ ràng, tập đoàn Ninh thị ở Đông Hải đánh đòn phủ đầu, để cho tất cả bọn họ phải nơm nớp lo sợ, chờ đợi trong hai tiếng đồng hồ.

Ngay cả hai người cầm quyền là Trương Đức Hải và Trương Di Hòa cũng đều lo nắng đi tới đi lui ở cửa, chờ đợi người của Ninh thị.

Thậm chí, hai người bọn họ còn không dám gọi điện thoại chất vấn, sợ là sẽ đắc tội…

“Anh cả, có cần phải gọi điện thoại hỏi thử không? Có khi nào hôm nay người của Ninh thị sẽ không đến đây?” Bọn họ thật sự đứng ngồi không yên, chuyện này thật sự rất khó chịu.

“Ba vợ à, con thấy nếu không thì ngày hôm nay chúng ta giải tán đi, chờ người Ninh thị đến đây, chúng ta đã triệu tập cuộc họp cũng không muộn mà.” Tôn Kiên, con rể của Trương Di Hòa thử thăm dò, cũng đứng ngồi không yên.

“Chúng ta chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, vận mệnh của tập đoàn chúng ta đang nằm ở trong tay của Ninh thị.” Trương Di Hòa nghiêm túc nói.

“Ba, có chuyện gì xảy ra vậy, người của Ninh thị không đến đây à?” Trương Việt Bân cũng nghi vấn mở miệng hỏi, anh ta không biết tại sao thư kí Ngô Ninh thị lại chỉ tên muốn anh ta lộ diện, mặc dù anh ta chỉ là giám đốc của công ty chi nhánh tập đoàn Trương thị.

“Ninh thị Đông Hải của bọn họ lớn lắm à, lại để trên dưới hai trăm người của nhà họ Trương chúng ta chờ đợi một bí thư?” Trương Việt Bân có chút bất mãn.

“Con đúng là ngu ngốc, ngậm miệng lại đi!” Trương Đức Hải lạnh giọng quát lớn: “Con thì biết cái gì, con có biết hai chữ Ninh thị đại biểu cho cái gì không hả, ngày nào cũng chỉ biết gây rắc rối tứ phía cho ông đây, còn không biết lần này có phải là con gây ra họa lớn không nữa.”

Bầu không khí lại lâm vào sự ngột ngạt một lần nữa, những người ở đây đều vô cùng giày vò.

Mặc dù máy điều hòa ở trong sảnh hoạt động rất tốt, nhưng trên mặt của ban lãnh đạo và cổ đông đều đầy mồ hôi.

Lúc này, ở bên ngoài phòng họp, có một người đàn ông trẻ tuổi dẫn theo đội ngũ kinh doanh và hai luật sư hùng hổ đi đến.