CHƯƠNG 158

Tràng pháo tay này giống như đang tát bôm bốp vào mặt hai anh em Trương Di Hoà, sắc mặt hai người đỏ lựng.

Lần này uy nghiêm của họ tại tập đoàn Trương Thị coi như mất hết rồi.

Trương Di Hoà thầm nghĩ, nhất định phải liên lạc với nhà họ Tôn để nghĩ cách đá Ngô Dương ra khỏi hội đồng quản trị, họ Ngô kia thật sự giỏi chuyện bé xé ra to, quá biết cách gây chuyện, chuyện vặt vãnh cũng có thể nói bọn họ mãi, bị nói đến nỗi mất hết thể diện, còn mất luôn lòng người.

“Hai người các người thân là giám đốc điều hành, lãnh đạo cấp cao, nên làm gương cho người khác.” Ngô Dương chậm rãi nói, “Bây giờ hai người mau xin lỗi trợ lý Lâm ngay! Nếu không, sau này còn ai chịu cống hiến sức lực cho công ty nữa? Còn ai nguyện ý một lòng trung thành với công ty đây? Đều bị hành động của loại ăn cây táo rào cây sung của hai người làm cho thất vọng! Đây là một vấn đề rất lớn trong sự đoàn kết của tập đoàn!”

“Sao chứ? Chủ tịch Ngô, chuyện này e rằng không ổn lắm?” Sắc mặt Trương Đức Hải rất khó coi.

Muốn hai người nắm quyền nhà họ Trương là bọn họ xin lỗi tên con rể nổi danh vô dụng của nhà họ Trương?

Lại còn ở trong khu làm việc của quản lý cấp cao tập đoàn Trương Thị, không phải sẽ trở thành trò cười lớn sao?

“Chủ tịch Ngô, tôi cảm thấy phát cho trợ Lý lâm một khoản tiền mặt xem như phúc lợi, coi như động viên cậu ta là được rồi. Tiền này tôi sẽ trả.” Trương Di Hoà tuyệt đối sẽ không xin lỗi Lâm Tinh Vũ.

Ngô Dương hơi cau mày, đáp: “Vậy các người thương lượng với trợ lý Lâm, hỏi cậu ấy có đồng ý không. Hôm nay trước mặt tất cả các quản lý cấp cao, nhất định phải nói ra một cách giải quyết. Nếu như không có giải thích hợp lý, sau này sẽ không thể dẫn dắt đội ngũ một cách tốt nhất, hội đồng quản trị sẽ hoàn toàn mất uy tín!”

Trương Đức Hải oán thầm, nói là quang minh chính đại, thực tế chính là Ngô Dương thừa thế cắn người, đánh vào sự uy tín của hai người họ trong tập đoàn, âm mưu một mình kiểm soát cả hội đồng quản trị.

“Lâm Tinh Vũ, tôi và bác cả của cậu, mỗi người bỏ ra mười lăm triệu, gửi cậu coi như là khoản tiền an ủi.” Trương Đức Hải nhìn Lâm Tinh Vũ, mất kiên nhẫn nói: “Không có vấn đề gì chứ?”

Lâm Tinh Vũ cười mà không nói.

“Thế nào? Cậu còn chê ít?” Trương Di Hoà vô cùng bất mãn chất vấn.

Nếu nói đưa cho tên phế vât Lâm Tinh Vũ này tiền hòa giải, họ đều cảm thấy đau lòng với mười lăm triệu này, coi như cho ăn mày.

“Xem ra trợ lý Lâm không nguyện ý nhận tiền hòa giải của hai người, vậy là muốn hai người xin lỗi nhận sai.” Ngô Dương nghiêm túc nói.

“Xin lỗi cậu ta?” Trương Di Hoà cười lắc đầu:“Chủ tịch Ngô, cậu có thể không biết, Lâm Tinh Vũ ở rể nhà họ Trương chúng tôi, tôi là bác cả của cậu ta, Giám đốc Trương là bác ba của cậu ta. Ở đâu lại có đạo lý trưởng bối xin lỗi con cháu mình?”

“Không sai, Chủ tịch Ngô, quyết định này của cậu thực sự thiếu thỏa đáng.” Trương Đức Hải cũng bật cười, “Không phải chúng tôi phản đối cậu, Dù chúng tôi muốn xin lỗi trợ lý Lâm, cậu đi hỏi cậu ta xem, cậu ta có dám nhận không?”

“Làm sai thì phải nhận, bị đánh phải đứng nghiêm.” Lâm Tinh Vũ liếc nhìn hai anh em Trương Di Hoà, nhẹ nhàng nói: “Hai người các ông đến đây xin lỗi nhận sai đi.”

“Cậu nói cái gì?” Trương Di Hoà ánh mắt căm phẫn nhìn Lâm Tinh Vũ, gân xanh trên cổ đều hằn lên.

Tên vô dụng này lại dám công khai nói bật lại, nếu như không phải đang ở văn phòng, ông ta đã xông lên đạp chết tên vô dụng này rồi.

“Muốn tôi và bác cả xin lỗi cậu, cậu ăn gan hùm rồi sao!” Trương Đức Hải mưu đồ uy hiếp Lâm Tinh Vũ: “Cậu dám bày ra bộ dáng quỷ quái này trước mặt trưởng bối, tôi phải mở họp gia tộc, thực hiện gia pháp!”