CHƯƠNG 13

Trong mắt của Lâm Tinh Vũ bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, rõ ràng Trương Việt Bân có chuẩn bị mà đến, ra tay độc ác, chẳng những hủy hoại nhà máy trang sức là nguồn kinh tế của nhà Uyển Du, ngay cả nhà ở cũng đều bị niêm phong.

Lần này thật sự muốn ép chết gia đình của Uyển Du.

“Khoản nợ thế chấp nhà và nhà máy hiện tại đều đang nằm ở trong tay của Trương Việt Bân, Trương Việt Bân nói là muốn cậu với Uyển Du ly hôn với nhau, tôi đã đồng ý, nếu như cậu cảm thấy xấu hổ thì ký tên vào đây.” Lư Ngọc Trân không hề lưu tình chút nào.

“Thôi bỏ đi.” Trương Minh Viễn trên giường bệnh thấp giọng nói: “Ngọc Trân, tất cả những thứ này đều là do tôi vô dụng, không thể chống đỡ cho ngôi nhà này, đừng có trách người khác nữa.”

“Con trai của lão tam làm việc tuyệt tình như thế, rõ ràng là muốn xem chúng ta như là trò cười.” Trương Minh Viễn chậm rãi nói: “Lần này cứ nghe theo con gái có ý gì đi, cùng lắm thì chúng ta không cần nhà ở và nhà máy trang sức nữa, rời khỏi thành phố Thanh Vân, không cần phải nhìn sắc mặt của bọn họ mà sống.”

Lần này, Lư Ngọc Trân cũng im lặng.

“Ôi chao, người một ngày đều đang ở đây, cái tên phế vật Lâm Tinh Vũ này, rốt cuộc cậu cũng đã dám lộ diện rồi.”

Lúc này, ở bên ngoài truyền đến một âm thanh trêu tức.

Trương Việt Bân đã đến, mang theo cái kính râm, mặc đồ vest lòe loẹt, sau lưng còn có hai tên vệ sĩ đi theo.

“Đề nghị lúc nãy của tôi, các người đã suy nghĩ như thế nào rồi, thím năm chú năm?” Trương Việt Bân ung dung nói.

“Phải biết là tôi cũng là vì muốn tốt cho các người mà thôi, các người xem xem Lâm Tinh Vũ là cái tên vô dụng như thế nào, trong nhà xưởng xảy ra chuyện lớn như thế, vậy mà cậu ta còn không dám lộ diện.” Biểu cảm của Trương Việt Bân huyênh hoang: “Nếu như ngày hôm nay không phải tôi kịp thời chạy đến cứu cục diện, chú tư, chú có dám nói là đám công nhân đó sẽ không ăn tươi nuốt sống chú?”

“Anh ngậm miệng lại đi, không phải là tất cả những chuyện này đều là do anh giở trò quỷ ở sau lưng hả? Đừng có giả mù sa mưa ở đây, làm người khác cảm thấy buồn nôn.” Trương Uyển Du gầm thét lên, biểu cảm vô cùng chán ghét.

Bộ dạng này của Trương Việt Bân, cho dù là ai cũng không thể nhịn nổi.

“Đúng là không biết lòng tốt của người khác mà.” Trương Việt Bân thở dài một hơi: “Tôi có lòng tốt thu hết tất cả các khoản nợ của chú năm ở bên ngoài vào trong tay, đây không phải là vì để bảo vệ cho chú ấy hả, nếu như đổi lại là người ở bên ngoài đến thu nợ, chỉ sợ là chú năm đã bị người ta đánh chết rồi.”

“Tôi làm như vậy không phải là đang nghĩ biện pháp giúp đỡ mọi người đó ư.” Trương Việt Bân chậm rãi nói: “Uyển Du, yên tâm đi, đừng có lo lắng không tìm được ai gả đi, quan hệ giữa tôi và lão tam nhà họ Lý rất vững chắc, vẫn luôn nhớ mãi không quên đối với Uyển Du cô, tôi sẽ giúp cô tác thành hôn sự này.”

“Anh cút đi cho tôi!” Trương Uyển Du tức giận nói, tức đến nỗi thân thể mềm mại đều đang khẽ run rẩy, không thể chịu đựng được loại sỉ nhục này.

“Cút hả?” Trương Việt Bân cười lạnh một tiếng: “Chú năm, đừng có nói là tôi không cho gia đình của các người cơ hội, chính là các người phải biết trân trọng, ngày mai tôi sẽ lấy quyền chủ nợ ra, đến lúc đó chẳng những nhà các người không còn cái gì nữa mà còn phải bị những người đòi nợ chặn lại?”

“Anh đang nói bậy bạ cái gì đó? Cùng lắm thì ba tôi chỉ cần thế chấp nhà ở và nhà máy trang sức, chẳng phải là xong rồi hả? Còn có nợ nần gì nữa?” Trương Uyển Du chất vấn.

“Cô nghĩ đơn giản quá rồi đó.” Trương Việt Bân lộ ra một nụ cười đắc ý: “Cái nhà máy gia công trang sức ấy, tất cả thiết bị đều đã bị hỏng hết rồi, không đáng một đồng tiền nào, gán nợ hả? Còn thiếu rất nhiều, với lại khoản nợ tiền thuê mặt bằng không được xử lý tốt, nói không chừng chú năm còn liên quan đến tội lừa gạt hợp đồng phải ngồi tù nữa kìa.”

“Anh!” Trương Uyển Du cắn chặt môi, lúc này suy nghĩ giết người cô cũng có.