CHƯƠNG 106

Đúng lúc bác gái Trương Lệ chủ động tìm tới mình, giới thiệu Trương Uyển Du cho mình, lập tức đồng ý ngay, hẹn gặp mặt ở Minh Bảo Hiên.

Không ngờ sau khi nhìn thấy Trương Uyển Du ngoài đời, còn xinh đẹp kinh người hơn, càng lúc càng chắc chắn kế hoạch trong lòng, nhất định phải cưa đổ Trương Uyển Du.

Nếu không thì làm sao vừa mới gặp mặt mà anh ta đã lập tức mang hai chai rượu 300 mấy triệu ra ra phô trương được.

Theo như Vương Tử Văn thấy, mấy cô gái đẹp rẻ tiền lúc trước mà mình từng chơi đùa hoàn toàn không thể nào sánh được, dù có chi thêm nhiều tiền và dùng nhiều thủ đoạn hơn để bế được lên giường thì cũng đáng.

Vừa xuất thân là thiên kim của nhà họ Trương, lại vừa là tiên nữ sắc nước hương trời, còn sáng tạo ra kỷ lục trong giới đá quý ở thành phố Thanh Vân, tác phẩm thiết kế bán được với giá trên trời 300 tỷ.

Chờ cưa được Trương Uyển Du, sau khi chuyện này thành công rồi thì bản thân anh ta sẽ có thể khoe khoang rằng từng chơi một người đẹp chất lượng cao khắp giới thượng lưu, thậm chí còn có thể khoe khoang tận nửa đời.

Còn bác gái Trương Lệ nói gì mà làm mối lương duyên, ha ha, mơ tưởng muốn bước vào hào môn nhà họ Vương sao?

Chờ đến lúc chơi chán Trương Uyển Du thì sẽ vứt sang một bên. Nếu như cô muốn làm người tình ở bên ngoài cho mình thì cũng được, dù sao thì cũng chỉ cần dùng tiền để nuôi.

Trong lòng Vương Tử Văn tràn ngập ý nghĩ dâm đãng điên cuồng, đã nhịn không được muốn nhanh chóng cưa đổ Trương Uyển Du rồi, ánh mắt cũng phát sáng lên như sói đói.

“Đúng rồi, còn chưa hỏi trợ lý tổng giám này tên là gì nữa?” Vương Tử Văn nhìn qua Lâm Tinh Vũ một cái, cảm giác được người này sẽ có chút cản trở, nhàn nhạt hỏi.

“Lâm Tinh Vũ.” Lâm Tinh Vũ trả lời rất nhạt.

“Ồ, trợ lý Lâm.” Vương Tử Văn khẽ gật đầu, mắt lập loè: “Không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy tên của trợ lý Lâm rất là quen thuộc?”

“Anh Vương, tôi nhớ ra rồi, anh ta chính là thằng ở rể phế vật nổi tiếng của nhà họ Trương. Lâm Tinh Vũ đó!” Tần Phi cười to nói, trên mặt lộ ra sự khinh thường vô cùng.

“Anh ta là tên ở rể của nhà họ Trương sao!” Ngô Sở Vũ che miệng, giống như đang cố gắng áp chế tiếng cười nhạo của chính mình.

“Chẹp chẹp, vừa rồi còn mới nhắc tới, không ngờ kẻ phế vật đại danh đỉnh đỉnh đó lại ngay trước mặt chúng ta. Đúng là kiếp nhược, chúng ta nói anh ta đến vậy mà vẫn không dám nói lại.” Thẩm Hạo cũng cười khẩy nói.

“Hóa ra là tên Lâm Tinh Vũ đó!” Vương Tử Văn cười nhạo một tiếng, làm bộ làm tịch nói: “Thật ngại quá, lúc nãy Sở Vũ đã nói anh là phế vật. . . Theo như tôi cảm thấy, anh không phải phế vật đâu, anh là một tên phế vật siêu cấp mới đúng.”

“Bằng không, là một người đàn ông tại sao phải đi theo vợ mình làm trợ lý ăn bám chứ?” Vương Tử Văn lắc đầu nói, dáng vẻ giống như là đang chỉ điểm giang sơn vậy.

Lâm Tinh Vũ nhàn nhạt nhìn Vương Tử Văn một cái, cũng không nói thêm cái gì, loại người như anh ta Lâm Tinh Vũ đã từng gặp rất nhiều.

“Cậu chủ Vương, tôi cảm thấy mọi người nói chuyện có phải nên lịch sự hơn một chút không?” Trái lại khi Trương Uyển Du nghe thấy có người nói Lâm Tinh Vũ như vậy, lập tức thấy hơi mất tự nhiên.

Chuyện này lại khiến cho Lâm Tinh Vũ có chút kinh hỉ, Trương Uyển Du thế mà lại nói giúp mình.