“Nghe nói, trong giới thế gia của thủ đô đang lưu truyền một câu nói, rằng chữ Tề đã bị đứt đoạn rồi. Chính là nói nhà họ Văn đã thăng cấp thành thế gia của Long quốc, hoàn toàn thay thế vị trí đứng đầu của nhà họ Tề tại thủ đô, bà Văn lấy thân phận góa phụ của ông chủ, ra mặt tiếp quản tất cả các mối quan hệ, sản nghiệp, thế lực, của cải cùng tài nguyên trước kia của nhà họ Tề.” Lý Bộc tâm như tro tàn nói: “Thủ đô còn có một đám thầy phong thủy tuyên truyền tạo thế lực, tự nói là trong tám mốt quẻ, quẻ nào cũng là chữ Tề đứt đoạn, vận may của nhà họ Tề đã tận, long khí nhà họ Văn mười năm dưỡng thành, quả là ý trời, lẽ ra nhà họ Văn phải bước lên vị trí đỉnh cao của Long quốc……”

“Đúng là nực cười quá đi mất! Nhà họ Văn không những diệt toàn gia nhà họ Tề, ngồi không hưởng lợi. Lại còn tìm người tạo tin đồn, thậm chí còn bưng bít tai mắt, bà Văn còn khóc tang chịu hiếu cho người nhà họ Tề nữa!” Lý Bộc cười lạnh đáp: “Thế mà sau lưng lại phái người truy sát đến thành phố Thanh Vân, muốn đuổi cùng giết tận, truy sát tôi đây, còn muốn điều tra thân phận cùng tăm tích của cậu chủ, triệt để chặt đứt gốc rễ của nhà họ Tề! Đúng là mất trí đến phát rồ!”

Máu toàn thân Lâm Ẩn như muốn nổ tung, vẻ mặt vẫn như thường hỏi “Người đàn bà Tề Hà Đồ cưới sau này cũng xuất thân từ nhà họ Văn?”

Anh nhớ rằng, lúc đầu Tề Hà Đồ chính là vì cùng bác cả chú ba tranh giành vị trí người thừa kế, kết hôn với thiên kim của nhà họ Văn để mượn lực, sau đó đuổi anh cùng mẹ là Lâm Thục Cầm ra khỏi nhà họ Tề!

Nhà họ Văn cũng được tính là thế gia hàng đầu của thủ đô, thế lực khổng lồ, nhưng so với nhà họ Tề của thủ đô – gia tộc đứng đầu trong giới thế gia của Long quốc thì vẫn còn kém xa lắm.

“Vâng, chính là gia tộc của bà Văn!” Nói đến đây, biểu tình của Lý Bộc cũng trở nên ghê tởm: “Trước kia ông chủ vẫn luôn hoài nghi bên cạnh có nội gián. Hiện tại tôi có thể chắc chắn, tên nội gián nằm vùng này chính là bà ta, Văn Thiên Phượng! E rằng từ lúc bà ta được gả vào nhà họ Tề đã bắt đầu lên kế hoạch được mười mấy năm rồi! Nếu không sẽ không thể trong một đêm đã diệt được nhà họ Tề ở thủ đô! Nhất định là đã được bố trí chôn giấu nhiều năm, mới có thể làm được!”

“Ông chủ lúc đầu cưới Văn Thiên Phượng vào cửa, chính là chôn xuống hạt giống diệt tộc!” Lý Bộc biểu cảm thống khổ nói: “Nhiều năm nay, Văn Thiên Phương ở nhà họ Tề đều biểu hiện hiền huệ hiếu thuận thiện lương, chưa từng hỏi tới sản nghiệp thế lực của nhà họ Tề, chăm sóc cụ nội nhiều năm nằm trên giường bệnh, ngay cả cụ nhà cũng tán thưởng bà ta cũng không ngớt. Có thể thấy, sự chịu đựng cùng bụng dạ người phụ nữ này sâu như thế nào, trong lòng ác độc ra sao!”

“Tốt! Hay cho một câu chữ Tề đứt đoạn!” Lâm Ẩn tức đến độ bật cười, ý muốn giết người trong mắt trực tuôn trào.

Người phụ nữ họ Văn kia năm đó gạt mình và mẹ ra khỏi nhà họ Tề, làm nội gián nằm vùng mười mấy năm, hôm nay lại giúp nhà họ Văn độc ác cắn ngược lại nhà họ Tề, dùng thân phận bà Văn của nhà họ Tề ra mặt thay thế địa vị của gia tộc này, ngồi không hưởng lợi, quả thật là một người tàn nhẫn.

“Khụ khụ khụ!” Lý Bộc phẫn nộ thở gấp, ho mạnh ra mấy ngụm máu trên nền đất, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.

Lâm Ẩn bước đến trước mặt bắt mạch giúp ông, sau đó nắm tay lại nhô ngón giữa lên, rồi liên tục gõ vào huyệt vị trên cổ của Lý Bộc

“Cậu chủ? Đây là?” Lý Bộc thở gấp một hơi, ánh mắt trở nên trấn tĩnh, khuôn mặt phục hồi một chút khí sắc, biểu cảm kinh ngạc cùng hoài nghi bất định.

“Lấy đạn ra giúp ông trước đã rồi tính. Nếu không ông không sống qua nổi ngày mai đâu.” Lâm Ẩn bình tĩnh nói.

Nửa tiếng sau.

Biệt thự Tuyết Long, trung tâm khu biệt thự.

Trong biệt thự của Lâm Ẩn, Lý Bộc nằm sấp trên giường ngủ, sắc mặt thống khổ cắn chặt răng, sau lưng ông đầm đìa máu tươi, đều là thịt thối của vết mưng mủ.

Vẻ mặt của Lâm Ẩn lạnh băng, trong tay sử dụng kìm, chậm rãi kẹp viên đạn nằm trong máu thịt của Lý Bộc ra.

Trên chiếc bàn bên cạnh đặt cồn, kìm cùng các loại dụng cụ, thuốc gây tê, thuốc chữa trị vết thương khác, đủ các hộp thuốc tây như tiêu viêm sát khuẩn, trong khay còn đặt hai mảnh vỏ đạn.

Keng.

Lâm Ẩn lấy ra viên đạn cuối cùng ném trên khay, mặt không biểu cảm đứng dậy, nói: “Thời gian này ông hãy ở đây dưỡng thương đi, không được đi đâu cả.”

Lý Bộc ra vẻ ngờ vực không yên tâm, ông không biết cậu chủ học được y thuật giỏi giang như vậy từ đâu mà có thể làm được phẫu thuật lấy đạn ra rồi khâu vết thương lại như thường.

“Cậu chủ, cậu không đi sao? Nhà họ Văn đã phái người đến thành phố Thanh Vân rồi!” Vẻ mặt Lý Bộc tràn đầy vẻ lo lắng hỏi.

“Đi cái gì.” Lâm Ẩn nhẹ nhàng nói: “Qua thời gian này tôi muốn đến thủ đô, gặp mặt nhà họ Văn.”

“Nhất định không thể! Thủ đô là đầm rồng hang hổ, cậu mà đến đó nhất định sẽ chết! Cậu làm sao có thể đối phó với nhà họ Văn? Ngay cả cụ nhà cũng chỉ có thể thoát mạng vì đang nằm dưỡng bệnh ở viện dưỡng lão quân khu!” Lý Bộc cực kỳ lo lắng đáp: “Đừng bao giờ nghĩ đến việc báo thù nữa! Cậu hiện tại chính là dòng độc đinh cuối cùng của nhà họ Tề!”

Ông ấy hiểu, cậu chủ rời khỏi thủ đô mười mấy năm rồi, trước nay chưa từng tiếp xúc với lớp cấp cao của nhà họ Tề, những năm này làm ở rể tại nhà họ Trương – một gia tộc không có địa vị mấy ở thành phố Thanh Vân, sao có thể có được sức mạnh gì, sao có đủ tư cách đi đối phó với nhà họ Văn?

Nhà họ Văn vừa thay thế vị trí của nhà họ Tề, đang thuận thế ngày càng đi lên, đừng nói đến tỉnh Đông Hải nhỏ bé, mà ngay cả nhà họ Ninh, nhà họ Công Tôn, những gia tộc đứng đầu lâu đời của thủ đô, lúc này cũng không dám tranh giành với nhà họ Văn.

“Nếu ông đã biết tôi là giọt máu cuối cùng của nhà họ Tề.” Lâm Ẩn lạnh lùng nói: “Vậy tôi làm sao có thể để nhà họ Văn ngồi không hưởng lợi, cướp lấy cơ nghiệp trăm năm của Nhà họ Tề?”

Bất kể bản thân có nhận Tề Hà Đồ hay không, thù giết cha không đội trời chung, càng đừng nói đến việc ông nội hiện nay còn đang nằm liệt giường tại thủ đô, anh làm sao có thể không đến thủ đô, giành lại tất cả những thứ thuộc về mình chứ?

Cho dù việc này tuyệt đối không đơn giản, sau lưng nhà họ Văn không biết còn có những thế lực bí mật lớn mạnh nào nhúng tay vào, muốn đoạt lại cơ nghiệp nhà họ Tề cần phải tính toán dài lâu.

Nhưng người phụ nữ Văn Thiên Phượng này, anh nhất định phải giết!

“Cậu chủ, tôi không thể giương mắt nhìn cậu đi vào chỗ chết!” Lý Bộc khuyên bảo hết nước hết cái: “Cậu căn bản không biết sự tồn tại của nhà họ Văn khủng khiếp như thế nào, có thể cậu ở tại biệt thự cao cấp của thành phố Thanh Vân, có chút quyền thế, nhưng những thứ này đều không là gì cả!”

“Ông không cần nói nữa, ở đây dưỡng thương là được.” Lâm Ẩn lạnh giọng đáp, lạnh lùng liếc Lý Bộc.

Lý Bộc giật mình, bị ánh mắt này quét tới kinh hồn bạt vía.

Ông ấy đột nhiên phát hiện, cậu chủ rời đi nhiều năm này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Lý Bộc ở nhà họ Tề cả nửa đời người, ở thủ đô có loại nhân vật tai to mặt lớn nào chưa từng gặp qua? Nhưng khí thế vừa rồi của Lâm Ẩn, những người không thể so sánh được! Ngay cả ông ấy, phút chốc cũng cảm thấy hoảng sợ vô cùng.

Lúc này, điện thoại của Lâm Ẩn vang lên.

“Anh Lâm, em giờ đang gặp mặt Chu Bân tại bến đò Long Hổ, hẹn với hắn ta cử người tham gia sàn đấu sống còn, quyết định quyền sở hữu vùng Đông Thành. Vài tay đấm mạnh khắp thế giới ngầm dưới trướng em đều chết trên sàn đấu hết rồi, cao thủ võ cổ truyền bên hắn ta quá tàn nhẫn, có thể tay không bẻ gãy lưỡi dao! Lúc úc nào anh có thể tới được?” Giọng điệu của Thẩm Tam rất nặng nề.

“Bây giờ.”

Lâm Ấn cúp máy.

Vốn tưởng rằng Lý Bộc bên này chỉ là chuyển lời, trước đó bảo Thẩm Tam dẫn người đến bến đò Long Hổ, bản thân sẽ đến sau.

Nhưng không ngờ tới sự việc thủ đô bên kia nghiêm trọng đến vậy, giúp Lý Bộc lấy đạn làm lỡ quá nhiều thời gian.

“Tôi phải ra ngoài có việc. Ông nghĩ kĩ đi, tình báo của thủ đô còn có chỗ nào sơ hở, ông có cách nào tìm thấy đám người truy sát ông ở thành phố Thanh Vân không?” Lâm Ẩn lạnh giọng nói: “Đợi tôi quay trở lại, nói rõ ràng cho tôi biết. Tôi muốn tiêu diệt đám người đến thành phố Thanh Vân này trước.”

Chuyện của nhà họ Văn ở thủ đô bên kia tạm không nói, nhóm người từ thủ đô đến truy sát anh, chúng đang âm thầm ở tại thành phố Thanh Vân, ngay trong địa bàn của mình, như mắc xương trong họng, phải tìm bọn chúng để diệt khẩu.

“Cậu chủ, tôi đại khái có thể đoán được chỗ người nhà họ Văn phái đến đang trốn, có thể tìm thấy chúng ở đâu.” Lý Bộc nghiêm mặt đáp, trong lòng cũng biết không khuyên nổi Lâm Ẩn, dáng vẻ này của Lâm Ẩn tuyệt đối sẽ không lựa chọn trốn tới nước ngoài tránh nạn.

Lâm Ẩn gật đầu, mặt không cảm xúc rời khỏi biệt thự.