“Các người coi đây là nhà họ Trương nhà các người rồi à?” Ngô Dương biểu cảm nghiêm túc lên tiếng, hướng về phía Trương Hồng Quân đang tức giận khiển trách: “Công ty có quy định của công ty, hai người các ông nếu như không muốn làm nữa, tôi lập tức mở cuộc họp ban giám đốc thu lại cổ phần trong tay hai ông.”

“Này!”

Hai người Trương Hồng Quân mặt cắt không còn giọt máu, đều cắn răng đi về phía Lâm Ẩn.

Uy thế hiện tại của Ngô Dương quá cao, trước khi chưa nắm chắc tuyệt đối cơ hội đá đít Ngô Dương trong cuộc họp hội đồng quản trị, bọn họ tuyệt không dám không nể mặt.

“Trợ lý Lâm, lần này quyết sách của tôi có vấn đề, thành thật xin lỗi cậu.” Giọng Trương Hồng Quân vô cùng đè nén, nói với Lâm Ẩn.

“Trợ lý Lâm, chuyện trước đây thật ngại quá.” Sắc mặt Trương Hồng Hiên cũng khó coi.

Lâm Ẩn khẽ gật đầu, mang ý cười nói: “Sau này chú ý một chút.”

Sau này chú ý một chút? Khuôn mặt của hai người Trương Hồng Quân trở nên tái mét, bị bộ dáng này của Lâm Ẩn làm cho tức chết đi được. Tên ở rể vô dụng này coi bản thân mình là ai? Chẳng qua chỉ là cái cớ Ngô Dương nhất thời dùng để làm khó dễ họ thôi.

Nếu không phải hôm nay Ngô Dương xuất hiện thừa cơ bắt nạt bọn họ, Lâm Ẩn hiện tại đã đang quỳ trên đất nói xin lỗi rồi!

Còn nói sau này chú ý, đợi đến khi rời khỏi tập đoàn, Lâm Ẩn cậu chính là một con chó hoang ai cũng có thể bắt nạt!

“Hừ!” Trương Hồng Quân hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Lâm Ẩn: “Đợi cậu bước chân ra khỏi công ty, tự mình chú ý một chút.”

Dứt lời, hai người một giây cũng không muốn lưu lại, khuôn mặt đỏ bừng rời khỏi văn phòng làm việc.

Đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, hai người Trương Hồng Quân tức sùi bọt mép, bộ dáng như muốn giết người.

“Chú ba, bảo vợ chú liên hệ giúp với, anh muốn tìm người nhà họ Chu đàm phán vài chuyện. Nhà họ Tôn bên kia anh đã thương lượng xong rồi.” Trương Hồng Quân đeo vẻ âm trầm nói.

“Anh, anh hạ quyết tâm muốn ra tay?” Trương Hồng Hiên ánh mắt phát sáng, thận trọng hỏi.

“Anh không nhịn được Ngô Dương nữa. Đến tên vô dụng Lâm Ẩn kia cũng có thể mượn quyền thế của anh ta để tùy ý dẫm đạp trên đầu chúng mình à!” Đôi mắt Trương Hồng Quân tràn ngập lửa giận.

“Nhà họ Chu bên kia em lúc nào cũng có thể liên lạc được hết, chỉ đợi câu nói này của anh cả.” Trương Hồng Hiên trầm giọng đáp: “Tên công tử bột Vương Tử Văn kia, em cảm thấy cũng có thể tìm cậu ta nói chuyện.”

“Nhanh chóng làm tốt việc này, ba nhà nếu có người ra mặt, thân phận bí mật của Ngô Dương ở Ninh thị cũng sẽ không thể giấu diếm được mãi nữa! Chúng ta tuyệt đối có thể giành lại được quyền khống chế tập đoàn đá quý Trương thị!” Trương Hồng Quân nắm chặt nắm đấm.

……

Ở một bên khác, sau khi Lâm Ẩn chào Trương Kỳ Mạt là rời khỏi tòa nhà Bảo Đỉnh ngay.

Anh nhận được tin nhắn khẩn của Thẩm Tam, hình như gã gặp phải chuyện không thể giải quyết được.

Đến bên đường, Lâm Ẩn vẫy một chiếc taxi, định quay trở lại biệt thự Tuyết Long.

Ngồi trên xe, anh ấn gọi một cuộc điện thoại.

“Alo, anh Lâm, anh xong việc chưa?” Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Tam vô cùng cung kính nói.

“Nói đi, có chuyện gì?” Lâm Ẩn bình đạm đáp.

“Anh Lâm, là thế này, địa bàn Đông Thành gần đây xảy ra một chút vấn đề.” Thẩm Tam nghiêm mặt trả lời: “Nghe theo lời anh, em toàn lực tiếp nhận thế lực cùng sản nghiệp trước kia của Tạ Khôn, trong thời gian đó cũng có không ít người đến kiếm chuyện, nhưng đều bị em dẹp gọn rồi.”

“Nhưng gần đây lại xuất hiện một bọn côn đồ, vô cùng khó giải quyết. Bọn chúng có ba cao thủ thực lực rất đáng gờm, bọn đàn em của em mấy lần đều chịu thiệt.” Thẩm Tam nói với giọng hoảng loạn, chỉ sợ Lâm Ẩn trách tội xuống.

“Người của anh toàn bộ đều không đỡ được?” Lâm Ẩn hoài nghi hỏi.

Theo lý thì không thể như thế, Thẩm Tam đã lăn lộn trong giới giang hồ thành phố Thanh Vân nhiều năm như vậy, thế lực ngầm của thành phố Thanh Vân đều hiểu tận gốc rễ, mà Thẩm Tam có thể ngồi yên ổn ở ghế đầu ở Nam Thành nhiều năm, tuyệt đối không phải người vô tích sự.

“Hỏa lực của bọn chúng rất đầy đủ, cái gì cũng có, còn động tới súng AK cùng lựu đạn, ném lựu đạn vào mấy khu của em, còn dùng súng bắn tỉa giết chết mấy người đắc lực bên em. Thủ đoạn không phải là bọn giang hồ bình thường có thể so sánh.” Thẩm Tam trầm trọng nói.

“Anh điều tra rõ đứng đằng sau chúng là ai chưa?” Lâm Ẩn đáp.

“Là người của nhà họ Chu.” Thẩm Tam nghiêm nghị nói: “Nhà họ Chu có một người lang bạt ở nước ngoài nhiều năm nay đã quay trở lại thành phố Thanh Vân rồi, nghe nói còn có tiếng tăm rất lớn ở Nam Mỹ, nhóm người hắn dẫn về từ Nam Mỹ đều có xuất thân từ các băng đảng ma túy quốc tế, hiện tại muốn đối đầu với em, muốn cướp phần địa bàn này ở Đông Thành.”

Rầm!

Đúng lúc này, Lâm Ẩn còn định dặn dò Thẩm Tam điều gì đó, thì chiếc xe đột nhiên chấn động, phía sau bị xe khác đâm vào.

Lâm Ẩn nhìn xung quanh, trong con hẻm nhỏ này, bốn năm chiếc xe hơi Mercedes màu đen lao lên, chèn chặt chiếc xe taxi mà mình đang ngồi.

Từ trên chiếc xe Mercedes, từng người từng người đô con mặc vest đen bước xuống, trên tay đều cầm gậy sắt.

Còn có mấy thanh niên vẻ mặt đầy hung hãn, đưa tay thuần thục nhét vào túi áo, nghĩ bằng đầu ngón tay cũng biết trong túi áo bọn họ là thứ gì.

“Ôi chao! Ôi!”

Tài xế bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, vẻ mặt kinh hoàng ôm ngực.

Tài xế vội vàng chạy ra khỏi xe, bị một người đàn ông cao to đánh một quyền ngất ngay tại chỗ, rất nhanh bị đưa ra khỏi con hẻm nhỏ.

“Anh Lâm, anh bên ấy thế nào? Có chuyện gì sao, em lập tức qua đó.” Thẩm Tam nghi ngờ hỏi.

“Anh đợi điện thoại của tôi.”

Lâm Ẩn cúp điện thoại, bước xuống xe.

Anh vừa xuống xe, mười mấy người đàn ông cao to tay cầm gậy sắt liền xông lên, vũ khí trên tay nhằm thẳng vào mặt anh mà đánh.

Không có động tác đẹp đẽ, dao găm, đòn đá, một giây mười mấy cước, thân hình cũng nhanh như tia chớp.

Lâm Ẩn không cho cơ hội, ba phút, tất cả đã ngã gục.

Những người đàn ông với gậy thép trên tay đều bầm tím và sưng mặt nằm trên đất, kêu la thảm thiết, đau đến nỗi lăn qua lăn lại.

Tất cả những tên xông đến đều bị Lâm Ẩn đều dùng lực ngầm, xương cốt sẽ từ từ vỡ vụn.

Nhưng đúng lúc này, bảy tám người mặc vest đứng ngoài đã lấy súng trong túi áo ra, tất cả đều dùng giấy đen bọc lại, chỉ lộ ra nòng súng.

Bảy tám miệng súng, từ những góc khác nhau nhắm chuẩn vào Lâm Ẩn.

“Ha ha, cái đồ vô dụng này cũng biết đánh nhau đấy, đánh khá đó chứ.”

Một giọng nói vui tươi truyền đến.

Vương Tử Văn bước xuống từ một chiếc xe Mercedes màu đen, nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn với biểu cảm vui đùa, đi cạnh là hai tên Tần Phi và Thẩm Hạo cạ cứng.

“Mày cứ tiếp tục đánh đi, tiếp tục cho tao xem!” Vương Tử Văn cười lạnh một tiếng, vẻ mặt cực kỳ cuồng vọng ngạo mạn.

Lâm Ẩn cười mà không nói.

“Thật sự không coi lời tao nói ra gì sao?” Vương Tử Văn nhìn và đánh giá Lâm Ẩn: “Mày sẽ không biết thực tế tàn nhẫn như thế nào nếu không thật sự trải qua. Vừa nãy ở tập đoàn Trương Thị mày không phải rất đắc ý sao? Tại sao không tiếp tục diễn nữa đi?”

“Qùy xuống gọi tao một tiếng anh, tao chỉ đếm mười giây, không thì tao sẽ đánh mày thành tàn phế.” Vương Tử Văn cười lạnh nói.

“Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm…” Vương Tử Văn ngạo mạn đếm, đột nhiên phát hiện Lâm Ẩn thờ ơ không động tĩnh, lông màu hơi nhíu lại

Đã đến nước này, tên vô dụng kia hẳn phải lập tức quỳ xuống gọi một tiếng anh ngay chứ?

Lẽ nào ngay cả súng mà anh cũng không sợ?

“Ba!”

“Hai!”

Vương Tử Văn vẫn đếm, không nhịn được muốn nhìn thấy cảnh Lâm Ẩn quỳ xuống trước mặt mình.

Nhưng không ngờ Lâm Ẩn lại dám không quỳ!

“Một!”

Vẻ mặt Vương Tử Văn trở nên hung ác, hắn nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt ác độc, tay giơ lên đang định ra hiệu cho đám vệ sĩ.

“Không được động đậy.”

Lúc này, sau lưng Vương Tư Văn truyền đến một giọng nói lạnh như băng.