Giáo tổ ngoại vực ho ra máu, vì trước đó lão ta đã bị Kim Thiên Bằng làm bị thương nặng, một đòn của Kim Thiên Bằng khi nãy dù chỉ làm mấy giọt máu rơi xuống, nhưng thương tích đã thấm sâu vào xương cốt của lão ta rồi.
Lần này, máu lão ta ho ra bay xuống, một giọt máu rơi vào ngoại vực, đánh xuyên qua mấy ngôi sao, làm bọn chúng nổ tung.
Các đó vạn dặm, vô số người trên chiến hạm nhìn thấy cảnh này đều không khỏi chấn động, thầm thấy lạnh lẽo, đây chính là giáo tổ đang giao thủ đó ư? Để có thể giết chết giáo tổ ngoại vực với một đòn, Kim Thiên Bằng biến thành chùm sáng vàng bay về phía xa.
Mấy vị giáo tổ liên thủ chắc chắn sẽ có thủ đoạn ông ấy không biết để giết chết ông ấy. Ông ấy tóc độ vô song, chỉ cần có thể chạy ra khỏi vòng vây của mấy người này, không ai có thể một mình đối phó với ông ấy cả.
Hai bên đều biết tình huống, ba người còn lại cũng ngăn không cho Kim Thiên Bằng rời đi.
“Kim Thiên Bằng, nếu đã đến thì cần gì phải đi?”, một giáo tổ ngoại vực ở phía sau la lên: “Trăm năm trước ngươi giết chết sư huynh ta, hôm nay chúng ta cũng nên chấm dứt mọi chuyện thôi”.
Cái gì? ! Những người xem chiến thầm thấy giật mình, bọn họ cũng biết trăm năm trước ngoại vực xảy ra một trận chiến kinh thiên động địa, nhưng không ngờ lại có cao thủ cấp bậc giáo tổ bỏ mình.
Ầm!
Đột nhiên, một hơi thở mênh mông ùn ùn kéo đến.
Người của thiên vực Tiểu Đông nhìn thấy, phía sau có một người ra tay, tay cầm một thanh trường kiếm màu đen đâm về phía trước, xuyên qua thời không, không gì cản nổi, sức mạnh vô địch.
Một tiếng nổ vang lên, thiên địa sụp đổ.
Thanh trường kiếm màu đen này quá đáng sợ, chém bầu trời ra làm hai nửa, mũi kiếm xuyên thủng bầu trời, có một vùng trời trong tinh không bị tối đi.
Kim Thiên Bằng tay bấm pháp ấn, đánh lên thanh trường kiếm màu đen này.
“Nơi này chính là nơi thích hợp để chôn thây ngươi!”, một giáo tổ của ngoại vực đã đến gần, lạnh lùng nói.
“Chôn thây?”, một giáo tổ khác đáp trả: “Ta muốn biến ông ta thành tro bụi, trả thù cho sư huynh, đâu còn có cơ hội chôn thây?”
Mắt thấy bốn người vây quanh, Kim Thiên Bằng cũng dừng lại, chiến giáp màu vàng chiếu sáng cả một vùng trời, thân thể thon dài tráng kiện, khuôn mặt vô cùng anh tuấn.
Ông ấy không đi nữa mà nói: “Ta cũng đang muốn giết chết một hai giáo tổ, để người ngoại vực các ngươi biết đau đây!”
“Ngươi có thể giết ai?”, một người lạnh lùng nói, ở cấp bậc này, người được gọi là giáo tổ đều có thực lực đứng đầu tinh hải vô tận, có lòng tin tuyệt đối.
Keng!
Lại một người khác chĩa trường kiếm màu đen về phía trước, hơi thở lạnh lẽo bao phủ, đại đạo quy tắc cuồn cuộn.
Người này có thực lực mạnh nhất trong bốn người, một người một kiếm đứng ở đó, lại có hơi thở hủy thiên diệt địa, khiến tinh hải vô tận chấn động, không ngừng cuộn trào, khiến lòng người khiếp sợ.
Đến Ẩn Nhất cảnh đã không thể nói là ai dũng cảm hơn nữa, vì đã đi tới điểm cuối của tinh hải vô tận, đứng trên cùng một độ cao nhìn xuống thế gian rồi.
Kim Thiên Bằng vẫn không sợ.
Một khắc sau, ông ấy bộc phát, khí thế trên người không ngừng tăng lên, chiến y hoàng kim rực sáng, giống như một ngọn lửa đang bốc cháy đến tận mây xanh, kim quang cuộn cuồn khắp đất trời.
Kim Thiên Bằng đứng thẳng người ở giữa, bốn giáo tổ kia đang nhìn chằm chằm ông ấy, nhìn lông chim màu vàng trong tay ông ấy.
“Đây là lông chim của ai, sao lại bất phàm thế?”, giáo tổ cầm trường kiếm màu đen cất tiếng hỏi.
Lông chim màu vàng trong thì mờ tối không ánh sáng, nhưng khi nãy nó có thể đỡ được kiếm trong tay giáo tổ, hơn nữa còn không hư hao gì, đủ để nói rõ chỗ thần kỳ của nó.