“Rầm rầm!”

Tiếng vang rất lớn, cả căn biệt thự đều run rẩy kịch liệt, biệt thự bị đào mất một góc.

Thấy cảnh này, nét mặt Chu Kim Hảo tràn đầy hoảng sợ, như phát điên chạy về phía chủ thầu đội mũ an toàn kia gào thét.

“Đám trời đánh các ông, cũng dám đào nhà của bà đây, bà đây không muốn sống nữa, liều mạng với các ông.”

Cả đời sống tại khu nhà họ Tần, đã sớm có tình cảm, trơ mắt nhìn biệt thự hai tầng bị đào mất một góc, Chu Kim Hảo giống như gà mái che chở đàn con, nhào về phía người đàn ông trung niên kia.

Nhưng đối phương cũng không phải chỉ có một mình, ngoại trừ chủ thầu, phía sau ông ta còn có hơn mười người đàn ông cao lớn, trong tay còn cầm dụng cụ phá dỡ.

Chu Kim Hảo còn chưa xông đến, hai tên công nhân cầm búa sắt trong tay đã che chắn trước mặt chủ thầu, hung ác nhìn chằm chằm bà.

“Bà già thối, không phải vừa rồi bà còn rất hung hăng sao? Đến! Ông đây dỡ cả bà.”

Thấy Chu Kim Hảo hoảng sợ lùi về sau mấy bước, chủ thầu cười lạnh nói.

Mấy người Dương Chấn và Tần Nhã đang ăn sáng trong phòng, khi máy xúc đào mất một góc của căn nhà, cũng vội vàng xông ra.

Nhìn thấy hơn mười công nhân phá dỡ trang bị đầy đủ trong sân, còn có một chiếc máy xúc cỡ lớn, biểu cảm trên mặt Tần Nhã và Tần Yên cũng lập tức thay đổi.

Dương Chấn ôm chặt Tiếu Tiếu vào trong ngực, ánh mắt thoáng lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Các ông muốn làm gì?” Tần Nhã tức giận nói.

Khi chủ thầu nhìn thấy Tần Nhã và Tần Yên đi ra, ánh mắt không rời khỏi cơ thể hai chị em.

Ông ta trưng ra dáng vẻ mê gái nhìn chằm chằm Tần Nhã, chỉ vào máy xúc bên cạnh, vừa cười vừa nói: “Em gái, chúng tôi cũng mang cả những người này đến, tất nhiên là đến phá dỡ nhà rồi.”

“Đây là nhà tôi, ai cho các ông đến phá?” Tần Nhã nổi giận nói.

“Em gái, chúng tôi chính là công ty phá dỡ chính quy, trước khi phá dỡ đều phải nghiệm chứng quyền tài sản, là chủ nhà này đến tìm tôi, vì vậy chúng tôi cũng là đang làm việc dựa theo giấy tờ chính quy, mời em gái tránh ra.” Chủ thầu cũng không nói dối.

Quả thật trong tay ông ta có thủ tục phá dỡ chính quy, chỉ là công ty ông ta nói rốt cuộc có phải chính quy hay không, vậy thì không biết được.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một chiếc xe tải xông thẳng vào, ‘két’ một tiếng, dừng ở đằng sau máy xúc.

Sân của nhà họ Tần cũng không lớn, sau khi một chiếc máy xúc và xe tải dừng trong đó, gần như chiếm hết toàn bộ sân.

“Xin hỏi Dương Chấn là ai?” Lúc này, một người thanh niên đi xuống xe tải hỏi.

Dương Chấn đi lên trước: “Là tôi!”

“Chào anh, đây là do một vị họ Tần đưa đến cửa hàng chúng tôi, nói là quà tặng cho anh, mời kiểm tra và nhận hàng.”

Nói đến quà tặng, ánh mắt của thanh niên trở nên kỳ lạ, cầm một tờ đơn ký nhận đưa đến.

Trong mắt Dương Chấn bắn ra hai vệt sáng lạnh buốt, anh đã nhìn thấy trong xe tải chứa cái gì.

Vậy mà lại là quan tài, cả nhà Tần Nhã, tính cả Dương Chấn, vừa vặn năm người, mà trên xe đặt ngay ngắn năm cỗ quan tài đỏ thẫm.

Có ý gì, không cần nói cũng biết.

Mấy người Tần Nhã cũng nhìn thấy quan tài, khi nghe thấy là do một người họ Tần mang đến, trên mặt đều là không thể tưởng tượng nổi.

Chủ thầu của đội phá dỡ vừa mới nói, là chủ căn nhà tự đến tìm bọn họ, bây giờ người đưa quan tài nói, là một người họ Tần bảo bọn họ đưa đến.

Tất cả đều chứng minh, hai chuyện này đều là nhà họ Tần giật dây, bởi vì khu nhà này vốn thuộc về nhà họ Tần.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một chiếc Audi A6 màu đen dừng ở bên ngoài, một hình bóng quen thuộc cất bước đi vào.

Đằng sau anh ta còn có một người đàn ông vạm vỡ cao lớn đi theo, hai người một trước một sau đi vào.

“Tần Luân!”

Tần Nhã nhìn thấy người đến, gần như là cắn răng nghiến lợi gọi ra cái tên này.

Trên cổ tay Tần Luân bó thạch cao, có thể là tối qua ngủ không ngon, trong đôi mắt vẫn vương đầy tơ máu.

“Tần Luân, anh có ý gì?” Tần Nhã trừng mắt chất vấn Tần Luân.

“Chỉ sợ cô còn không rõ tối qua chồng cô đã làm chuyện ngu xuẩn gì?”

Dường như là có vệ sĩ, Tần Luân không sợ hãi Dương Chấn chút nào, khinh bỉ lườm Dương Chấn, lại nhìn sang Tần Nhã nói: “Nhưng mà tôi còn phải cảm ơn hành động tối qua của chồng cô, vì nó mới có thể khiến ông nội quyết định đuổi các cô rời khỏi nơi này.”

“Anh nói, tất cả những chuyện này đều là ý của ông nội?” Hai mắt Tần Nhã đỏ bừng, cắn răng hỏi.

“Nếu không cô cho rằng sao đội phá dỡ lại đến nơi này phá nhà?”

Tần Luân cười lạnh nói: “Ông nội nói, dù san bằng khu nhà cũ nhà họ Tần làm bãi rác, cũng sẽ không cho các cô ở tại nơi này.”

“Vậy quan tài này thì sao? Cũng là ý của ông nội?” Trong mắt Tần Nhã đã ngấn nước.

“Đương nhiên!”

Tần Luân tươi cười đắc ý, chợt nhìn Tiếu Tiếu được Dương Chấn ôm vào trong ngực, tỏ vẻ độc ác nói: “Hình như thiếu một cỗ quan tài, nơi này còn có một đứa con hoang!”

Tần Luân lại nhìn về phía nhân viên của tiệm quan tài, nói: “Các anh lại đưa một cỗ quan tài nhỏ đến.”

Toàn thân Dương Chấn lập tức bộc phát ra một luồng khí lạnh, Tần Nhã và Tần Yên cũng ngây ra, không thể tin nổi nói: “Khốn kiếp, sao anh có thể ác độc như vậy? Tiếu Tiếu vẫn chỉ là một đứa trẻ, anh làm như vậy, không sợ bị trời đánh sao?”

“Ác độc?”

Bỗng nhiên cảm xúc của Tần Luân trở nên vô cùng kích động, giơ cổ tay bị Dương Chấn làm gãy tối qua, giận dữ gào: “Khi chồng cô bẻ gãy cổ tay tôi, các cô ở đâu? Bác sĩ nói, tay này của tôi đã hoàn toàn tàn phế rồi, cô nói tôi ác độc? Vậy chồng cô không ác độc?”

Tần Nhã không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng hiểu rõ Dương Chấn là hạng người gì, cô tức giận nói: “Cho dù Dương Chấn bẻ gãy cổ tay anh, đó cũng là anh khiêu khích anh ấy, đáng đời anh!”

“Nếu cô đã nói như vậy, tôi tặng cả nhà cô quan tài thì có chỗ nào không ổn?”

Vẻ mặt Tần Luân dữ tợn, quay người tức giận hét với nhân viên tiệm quan tài: “Còn không mau đưa quan tài nhỏ đến?”

Vốn dĩ tiệm quan tài còn không biết quan tài để làm gì, nhưng bây giờ nhìn thấy chuyện xảy ra, rốt cuộc đã hiểu rõ.

Anh ta nhíu mày, không vui nói: “Anh làm như vậy thật quá đáng? Quan tài của tiệm chúng tôi đều dùng cho người chết, nếu dùng cho người sống, vậy vụ làm ăn này chúng tôi không làm.”

Ngay cả một người ngoài cũng không nhìn nổi, Tần Luân nhíu chặt lông mày: “Các anh có thể không làm vụ làm ăn này, nếu các anh không sợ tiệm của các anh bị phá thì cứ rời đi.”

“Anh, anh uy hiếp tôi?” Nhân viên tiệm quan tài tức giận.

“Đúng, tôi đúng là uy hiếp anh đấy, nếu như trong vòng hai mươi phút không đưa quan tài nhỏ đến, tôi lập tức dẫn người đến đập tiệm của anh.” Tần Luân không hề che giấu uy hiếp của mình.

Dương Chấn giao con gái cho Tần Nhã, trầm giọng nói: “Tiểu Nhã, em đưa Tiếu Tiếu đi nhà trẻ trước, chuyện nơi này, giao cho tôi xử lý.”