Cảnh tượng này quá đột ngột. Mãi đến khi Quan Tôn Sắc bị một trăm người đàn ông vạm vỡ bao vây, mọi người mới lấy lại tinh thần.

Không ngờ những người này thật sự tới đối phó với nhà họ Quan, đúng là khó tin.

Quan Tôn Sắc càng sợ hãi hơn. Một trăm khẩu súng trường đều ngắm chuẩn vào một mình ông ta. Ông ta là chủ nhà họ Quan đã bao giờ bị người ta chĩa súng vào mình?

Hơn nữa còn bị một trăm khẩu súng chỉ vào đầu.

“Các người là ai? Sao lại tự tiện xông vào nhà họ Quan?” Quan Tôn Sắc cố giả vờ bình tĩnh nhưng giọng nói run rẩy đã không có cách nào che giấu được sợ hãi trong lòng ông ta.

Đúng lúc này, người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu đi tới, lạnh lùng nói: “Chúng tôi nhận được tố cáo đích danh nhà họ Quan sử dụng súng ống đang bị quản lý chặt, bây giờ chứng cứ đã rõ ràng, ông còn muốn ngụy biện nữa sao? Tất cả người nhà họ Quan đều đi theo chúng tôi một chuyến.”

Mọi người trợn tròn mắt. Đột nhiên điều động nhiều người đàn ông vạm vỡ như vậy tới đây, không chỉ muốn dẫn Quan Tôn Sắc đi, còn muốn dẫn tất cả người nhà họ Quan đi hết. Vậy là có chuyện lớn sắp xảy ra rồi!

Nghe người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu nói vậy, cả người Quan Tôn Sắc mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, sắc mặt đờ đẫn: “Sao có thể như vậy?”

Gia tộc hàng đầu như nhà họ Quan đều có đội vệ sĩ riêng của mình, qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng xảy ra chuyện gì bất trắc gì, hôm nay lại bị nhiều người như vậy bao vây.

Ông ta không ngốc. Đây là có người muốn phá hủy nhà họ Quan. Một lát sau, Quan Tôn Sắc mới chậm rãi lấy lại tinh thần, khi nhìn về phía Dương Chấn, trên mặt đều là vẻ tang thương và ốm yếu.

“Rốt cuộc cậu là ai?” Vẻ mặt Quan Tôn Sắc tuyệt vọng. Cho dù chết, ông ta cũng muốn chết một cách rõ ràng.

Mặc dù ông ta không muốn tin sự xuất hiện của những người này có liên quan tới Dương Chấn, nhưng sự thật là vậy, ông ta chỉ có thể chấp nhận số phận.

Nhưng Dương Chấn vẫn cười với vẻ hoàn toàn vô hại: “Tôi là ai, bây giờ còn có quan trọng không?”

“Cậu tha cho nhà họ Quan một đường sống đi, sau này nhà họ Quan tôi sẽ như thiên lôi mặc cậu sai đâu đánh đó.” Quan Tôn Sắc rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Dương Chấn đột nhiên bật cười: “Chẳng lẽ ông cho rằng những người này là do tôi mời tới à? Cho dù tôi nói đúng, ông có tin không?”

Quan Tôn Sắc sửng sốt. Chẳng lẽ không phải là cậu ta?

Nhưng nếu không phải cậu ta, vậy có thể là ai chứ?

“Gia chủ Quan, cái này gọi là ác giả ác báo. Ông vẫn nên ngoan ngoãn tiếp nhận sự điều tra đi. Tôi tin, nếu các người không có vấn đề, phía chính phủ sẽ không gây khó dễ. Nhưng nếu các người có vấn đề, vậy tự cầu nhiều phúc đi!”

Dương Chấn mỉm cười và nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu: “Lãnh đạo này, tôi nói không sai chứ?”

“Đương nhiên rồi!”

Người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu được Dương Chấn gọi là lãnh đạo run rẩy, nhưng không dám để lộ ra, chỉ có thể quát: “Dẫn đi!”

Tất cả người nhà họ Quan trong đó có cả Quan Tôn Sắc tất nhiên đều bị dẫn đi.

Người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu đột nhiên đảo mắt nhìn mọi người ở đó, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tất cả mọi chuyện xảy ra tối nay đều là chuyện cơ mật bên phía chúng tôi. Chúng tôi đã nắm được thân phận của mỗi người ở đây. Nếu có ai dám tiết lộ ra chuyện nhà họ Quan đều sẽ bị xử phạt theo tội phản quốc.”

Anh ta vừa dứt lời đã bước nhanh rời đi.

Trong sảnh tiệc lớn như vậy, ai nấy đều sợ hãi. Tội phản quốc là tội lớn, sẽ liên lụy tới chín tộc đấy.

Ai cũng hiểu rõ, sau tối nay, Giang Châu không còn nhà họ Quan nữa. Nhà họ Quan bị phá hủy thế nào cũng sẽ trở thành một vụ án treo ở Giang Châu.

Chỉ là trong lòng mọi người đều có một nghi ngờ rất lớn, rốt cuộc là ai gọi người tới bắt đám người nhà họ Quan đi?

Sẽ là người tuổi trẻ kia sao?

Rất nhiều người đều nhìn Dương Chấn.

Khi ba con Vương Hoằng Nghiệp và Vương Kiện thấy Dương Chấn nhìn bọn họ, cả người đều run rẩy.

“Bịch!”

Hai ba con đều quỳ dưới chân Dương Chấn. Vương Hoằng Nghiệp khổ sở cầu xin: “Ngài Dương, trước đây thằng con không ra gì nhà tôi đã đắc tội nhiều rồi, tôi ở đây xin nhận tội với ngài, vẫn mong ngài tha cho nhà họ Vương chúng tôi một con đường sống.”

“Ngài Dương, tôi biết sai rồi, cũng không dám động tới ngài nữa. Ngài cứ xem tôi như rắm, tha cho tôi đi!” Vương Kiện cũng run rẩy nói.

Nhà họ Vương vất vả lắm mới móc lối quan hệ được với nhà họ Quan, bây giờ tất cả chi chính nhà họ Quan đều bị chính quyền dẫn đi, tất cả đều chứng tỏ nhà họ Quan sẽ bị hủy diệt.

Có thể là người đàn ông trước mắt này đã gây ra tất cả những điều này, làm sao Vương Hoằng Nghiệp và Vương Kiện có thể không sợ được?

“Các người có thể động vào tôi, nhưng nếu ai dám có ý định xấu với vợ và con gái tôi, tôi sẽ làm kẻ đó sống không bằng chết.”

Dương Chấn hơi híp mắt lại, nhìn như đang nói với Vương Kiện nhưng ai cũng biết Dương Chấn đang cảnh cáo tất cả mọi người ở đó.

Vương Kiện nghĩ đến chuyện mình từng muốn cướp vợ của Dương Chấn thì suýt nữa són ra quần, vội vàng dập đầu xuống sàn: “Ngài Dương, tôi biết sai rồi, cũng không dám đi quấy rối vợ của ngài nữa.”

“Cút đi!” Dương Chấn quát.

Lại như lời anh nói với Quan Tôn Sắc vậy, hôm nay anh tới đây vốn chỉ muốn xem thử thái độ của nhà họ Quan, không phải rác rưởi nào cũng có thể lọt được vào mắt anh.

Nhưng điều làm anh thất vọng là Quan Tôn Sắc tự nhiên dung túng cho con cháu làm xằng làm bậy.

Ngoài biên giới có vô số anh hùng liệt sĩ đã phải hy sinh để bảo vệ tổ quốc.

Nhà họ Quan lại làm xằng làm bậy, làm giàu bất nhân, căn bản không có tư cách được hưởng sự phồn vinh và giàu mạnh do vô số tướng sĩ phải đổ máu hi sinh mới đổi lấy được.

Ba con nhà họ Vương nghe Dương Chấn quát như được đặc xá, vội vàng chạy đi.

Những người khác cũng không dám ở lại nữa, vội vàng rời khỏi mảnh đất chẳng lành này.

Trong sảnh tiệc lớn như vậy nhanh chóng chỉ còn lại có Dương Chấn và Mã Tuân và một Dương Cẩn.

Dương Cẩn không ngốc, ngược lại rất thông minh. Anh ta biết rõ lai lịch của Dương Chấn hơn những người khác một chút.

Anh ta cơ bản có thể xác định được những người đàn ông vạm vỡ kia là do Dương Chấn gọi tới.

“Ngài Dương, tôi tiễn ngài nhé?” Dương Cẩn chủ động bước tới, cung kính nói.

Dương Chấn hờ hững liếc nhìn anh ta, tất nhiên biết anh ta có việc muốn nói với mình nên không từ chối, chỉ nói với Mã Tuân: “Cậu lái xe về trước, anh ta sẽ chở tôi đi.”

“Vâng!” Mã Tuân nói xong lập tức xoay người rời đi, không hề do dự.

Dương Cẩn cũng không vội, đích thân lái xe chở Dương Chấn đến cổng lớn nhà họ Tần.

Trên đường đi, Dương Cẩn không nói một câu nào, lại như thật sự làm lái xe cho Dương Chấn vậy.

Mãi đến khi Dương Chấn sắp xuống xe, Dương Cẩn mới chợt nói: “Ngài Dương, tôi có một ý tưởng, không biết có nên nói không.”

Dương Chấn khẽ nhếch môi. Người này cuối cùng đã không nhịn được nữa rồi. Anh cười nhạt: “Nói đi!”

“Qua tối nay, Giang Châu sẽ không có nhà họ Quan nữa. Tôi cho rằng đây là một cơ hội của ngài Dương.” Dương Cẩn vừa cười vừa nói.

“Ồ? Sao anh lại nói vậy?” Dương Chấn giả vờ không biết.

“Tin tức nhà họ Quan bị tiêu diệt sẽ không bị lộ ra trong thời gian ngắn. Nếu lúc này nhân cơ hội thâu tóm sản nghiệp của nhà họ Quan, ngài Dương sẽ một mình một tộc ở Giang Châu.”

Dương Cẩn vừa cười vừa nói: “Chỉ cần ngài Dương bằng lòng, nhà họ Dương tôi sẵn sàng giúp ngài vô điều kiện.”

“Thật sự là vô điều kiện à?” Dương Chấn nói trêu.

“Thật!”

Dương Cẩn gật đầu: “Tôi chỉ yêu cầu nhà họ Dương một việc.”

“Chuyện gì?” Dương Chấn hỏi.