Bất Dạ Thành là một trong những hội sở giải trí cao cấp ở Giang Châu, trong đó hạng mục giải trí gì cần có đều có.

Màn đêm vừa đến, chính là thời điểm việc kinh doanh tốt nhất của Bất Dạ Thành.

Dương Cẩn cũng không biết Phương Ưu dẫn anh ta tới đây để làm gì, sau khi nghe cô ta nói đến có điều đáng mong chờ, trong lòng cực kì mong chờ.

Mãi cho đến tầng cao nhất, cửa thang máy vừa mở ra, liền thấy bên trong đại sảnh rộng rãi, người người nhốn nháo, tiếng ồn ào liên tiếp.

Ánh mắt của Dương Cẩn quét ngang, lúc này mới biết được nơi này vậy mà lại là sòng bài, Phương Ưu lôi kéo anh ta đến bàn số một, rất nhiều người vây quanh bốn phía, trước bàn đánh bài còn có mấy người ngồi.

“Lão Tần, ông còn có tiền chơi hay không? Không có tiền chơi thì mau nhường chỗ đi, đừng chiếm vị trí nữa!” Một tên bạn đánh bài nhìn người đàn ông trung niên ở đối diện, không kiên nhẫn thúc giục nói.

Người đàn ông trung niên phía trước một cái thẻ đánh bài cũng đã mất, mà ở trước mặt mấy tên bạn đánh bài khác, còn có không ít thẻ đánh bài.

Trên mặt người đàn ông trung niên có chút giãy dụa, lấy đồng hồ ở trên cổ tay xuống, để lên bàn: “Đây là một chiếc đồng hồ Patek Philippe khảm kim cương, giá gốc là 690 triệu, nếu có người thích, 600 triệu tôi sẽ bán.”

“Một chiếc đồng hồ cũ mà thôi, không đáng tiền, tôi cho ông ba trăm triệu, nếu như đồng ý, hiện tại liền đưa tiền cho ông.” Một tên bạn đánh bài ngồi cùng bàn nói.

“ba trăm triệu quá ít, bốn trăm năm mươi triệu, nếu như muốn, tôi sẽ bán luôn.” Người đàn ông trung niên cắn răng nói.

“Tốt, chốt luôn!” Tên bạn đánh bài trực tiếp ném bốn trăm năm mươi triệu thẻ đánh bạc tới, những người khác đều là một mặt trêu tức, coi như bán đồng hồ đeo tay, đợi lát nữa vẫn sẽ thua.

Dương Cẩn nhíu nhíu mày, không vui nhìn về phía Phương Ưu: “Cô dẫn tôi đến, chính là nhìn người khác đánh bài?”

“Ông ta gọi Tần Đại Quang, là cha của Tần Nhã và Tần Yên, mấy ngày trước em ngẫu nhiên thấy ông ta ở chỗ này, mới biết được gần đây ông ta vẫn luôn đánh bài ở chỗ này, đã thua thật nhiều, nghe nói còn nợ Bất Dạ Thành ba tỷ.”

Phương Ưu chỉ chỉ người đàn ông trung niên, tiếp đó lại nhỏ giọng nói: “Người ở bàn này rõ ràng đều là người cùng một chỗ, cái tên ngu đần này còn chơi với bọn họ, anh nhìn xem đi, bốn trăm năm mươi triệu lập tức sẽ thua sạch.”

Đôi mắt của Dương Cẩn đảo một vòng, bỗng nhiên đoán được tâm tư của Phương Ưu: “Ý của cô là chờ khi ông ta thua sạch, tôi cho ông ta mượn tiền?”

“Chờ sau khi ông ta thua sạch tiền mượn của anh, thì bắt ông ta trả tiền, chắc chắn ông ta không thể, chỉ có thể đến tìm Tần Nhã, Tần Nhã mặc dù là giám đốc tập đoàn Tam Hoà, theo em được biết, cô ta cũng không có bao nhiêu tiền, đã không có tiền, vậy liền để cô ta lấy thân trả.” Trên mặt Phương Ưu là nụ cười âm hiểm.

“Cô xác định như vậy, cô ta sẽ đồng ý yêu cầu của tôi?” Dương Cẩn híp mắt hỏi.

“Một món hàng nát mà thôi, chỉ là giả vờ thanh cao thôi, nếu như không phải bán thân thể, cũng sẽ không trở thành giám đốc tập đoàn Tam Hoà, chỉ cần Tần Đại Quang nợ tiền qúa nhiều, cô ta chỉ có thể thỏa hiệp, nơi này là Bất Dạ Thành, không người nào dám quỵt nợ ở đây.” Phương Ưu hiểu rõ Bất Dạ Thành như nắm trong lòng bàn tay.

Dương Cẩn trầm mặc không nói, trong đầu lại xuất hiện một cái kế khác hoạch, híp mắt nói: “Cô ta không phải không nguyện ý cùng nhà họ Dương chúng tôi hợp tác sao? Đã như vậy, cũng đừng trách tôi tâm địa độc ác.”

“Anh Dương, anh muốn làm gì, em đều phối hợp vô điều kiện.” Phương Ưu lấy lòng nói.

Dương Cẩn cười lạnh một tiếng: “Nghe lời liền tốt, chuyện này chỉ cần có thể làm cho tôi thoả mãn, chờ lần này tôi trở về, liền mang theo lễ hỏi đến nhà họ Tần cầu hôn.”

“Em chờ anh Dương.” Toàn thân Phương Ưu đều mềm nhũn, dựa vào trên người của Dương Cẩn.

Quả nhiên như Phương Ưu nói, rất nhanh Tần Đại Quang đã thua sạch, gương mặt ông ta ngây ngẩn.

Những ngày này, ông ta đã đem toàn bộ tài sản tích trữ đều thua sạch, dù vậy, bên trong hai mắt của ông ta vẫn như cũ tràn đầy không cam lòng.

“Lại cho tôi mượn một chút, lần này, nhất định tôi có thể gỡ vốn.” Tần Đại Quang bỗng nhiên nói.

“Trước tiên ông trả hết ba tỷ nợ của Bất Dạ Thành đã, con mẹ nó, có ai bị ngu đâu, còn dám cho ông vay tiền?” Một tên bạn đánh bài ngồi cùng bàn, mặt mũi tràn đầy sự khinh thường nói.

“Tôi có thể cho ông mượn ba tỷ!”

Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói ôn hòa vang lên sau lưng ở Tần Đại Quang: “Nhưng, đêm nay ông nhất định phải cả vốn lẫn lãi trả cho tôi là ba tỷ ba trăm ba mươi triệu.”

Ánh mắt mọi người cùng nhau nhìn về phía người đang nói chuyện, chính là Dương Cẩn.

“Tôi đồng ý với anh!”

Tần Đại Quang nghe được có người đồng ý cho ông ta mượn tiền, nào quan tâm đến những điều khác nữa, lập tức đồng ý, vội vàng còn nói: “Cảm ơn người anh em này, anh yên tâm, một trận này, tôi nhất định có thể xoay người, chờ lật người, tôi sẽ trả anh cả gốc lẫn lãi.”

“Được, tôi chờ ông gỡ vốn.”

Dương Cẩn cười híp mắt nói, lấy ra một tờ thẻ ngân hàng, giao cho Phương Ưu: “Đi đổi ba tỷ thẻ đánh bạc!”

Rất nhanh, Phương Ưu đã đổi ba tỷ thẻ đánh bạc tới.

Tần Đại Quang nhìn thấy nhiều thẻ đánh bạc như vậy, cảm giác huyết dịch cả người đều đang sôi lên.

“Đến, tiếp tục!” Tần Đại Quang cười lớn nói.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dương Cẩn từ đầu đến cuối ở bên cạnh Tần Đại Quang, tận mắt nhìn ông ta trong vòng hai giờ ngắn ngủi, thua sạch ba tỷ.

Dương Cẩn cũng không hề đau lòng một chút nào cả, ngược lại nhếch miệng, nở một nụ cười trêu tức.

Bởi vì ba tỷ này, có thể mang đến cho anh ta hồi báo gấp trăm ngàn lần.

Một khi đưa Tần Nhã tới trên giường của mình, đến lúc đó liền có thể dùng cái này để uy hiếp Tần Nhã hợp tác cùng nhà họ Dương.

Đến lúc đó không những có thể ngủ với mỹ nhân, còn có thể trợ gia tộc mở ra thị trường Giang Châu, quả thực chính là kế sách một hòn đá ném hai con chim.

“Người anh em, lại cho tôi mượn ba tỷ, phong thủy luân chuyển, lập tức liền đến phiên tôi thay đổi rồi.” Tần Đại Quang thua sạch, còn chưa ý thức được mình lại cõng thêm nợ ba tỷ, lại còn muốn tiếp tục vay tiền để chơi tiếp.

Đây chính là trạng thái điên cuồng nhất của dân cờ bạc, biết rõ mười lần đánh cược chín lần thua, sau khi thua đỏ mắt, vẫn còn nghĩ đến chuyện xoay người.

Dương Cẩn lắc đầu: “Ông chú này, tôi và chú không thân không quen, dựa vào cái gì còn phải cho chú mượn ba tỷ?”

Tần Đại Quang sững sờ, lúc này mới lấy lại tinh thần, mắt nhìn Phương Ưu đang lôi kéo cánh tay Dương Cẩn, vội vàng nói: “Người anh em, Tiểu Ưu là cháu ngoại của tôi, anh và con bé thân mật như vậy, tôi đương nhiên không phải là người ngoài, cho tôi mượn ba tỷ, chờ tôi hồi vốn lập tức trả lại cho anh.”

“tiểu Ưu, ông ta quả thật là cậu của em sao?” Dương Cẩn ra vẻ kinh ngạc hỏi.

Phương Ưu cười lạnh một tiếng: “Em cũng không nhớ lúc nào thì mình có người cậu như vậy, không quen!”

Tần Đại Quang vô cùng ngạc nhiên, cảm xúc có chút kích động: “tiểu Ưu, tôi chính là cậu Tần Đại Quang của cháu mà!”

“Ông chú, bạn gái của tôi nói không biết ông, ông cũng không nên quá phận.”

Dương Cẩn lập tức ngăn ở trước mặt Phương Ưu, lạnh mặt nói: “Vỗn dĩ thấy ông đáng thương, muốn giúp ông một cái, không nghĩ tới ông lại là loại người này, còn dám giả mạo cậu của bạn gái tôi, đã như vậy, hiện tại, liền trả tiền cho tôi đi.”

Tần Đại Quang lập tức gấp, hiện tại để ông ta trả tiền, đây không phải là muốn đòi mạng ông ta sao?

“Thật xin lỗi, người anh em, là tôi nhận lầm người, thiếu tiền của anh, cho tôi thư thả mấy ngày, chờ tôi thắng trở về, ngay lập tức trả lại anh, có được hay không?” Tần Đại Quang một mặt cầu xin.

Phương Ưu thờ ơ lạnh nhạt, tựa như thật sự không biết Tần Đại Quang.

“Không được!” Thái độ Dương Cẩn cực kì kiên quyết: “Thời điểm tôi cho ông mượn tiền, cũng đã nói, đêm nay nhất định phải trả tôi.”

Thời cơ mà anh ta đợi chính là lúc này, sao lại có khả năng thỏa hiệp?

Cho đến giờ phút này, Tần Đại Quang mới ý thức được mình đã làm sai cái gì, nhưng đã quá muộn.

“Tần Đại Quang, ông nợ Bất Dạ Thành 15 tỷ, cũng nên trả đi?” Đúng lúc này, một tên đầu trọc cao to đi tới, sau lưng còn đi theo hai tên đàn em.

Dương Cẩn không để lại dấu vết, cau lông mày lại, anh ta cũng không nghĩ tới, lúc này Bất Dạ Thành cũng tới đòi nợ.

“Tôi chỉ thiếu Bất Dạ Thành ba tỷ, lúc nào biến thành 15 tỷ?” Tần Đại Quang nghe được lời của tên đầu trọc, lập tức tức giận không thôi.

“Tần Đại Quang, ông nợ ba tỷ, nhưng con mẹ nó đã quá hạn nửa tháng, cả gốc lẫn lãi, chính là 15 tỷ! Hôm nay nếu như không trả tiền, trước tiên ông đây phế bỏ chân chó của ông rồi nói tiếp!” Tên đầu trọc cao to đá một cước vào bụng của Tần Đại Quang.

Tần Đại Quang bị đạp lăn trên mặt đất, thời điểm ông ta vay tiền nào có nghĩ lãi suất cao như vậy, lúc này toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, lộn nhào đi đến trước mặt tên đầu trọc, quỳ trên mặt đất: “Anh Cường, cầu xin anh lại thư thả cho tôi mấy ngày, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả tiền.”

“Tần Đại Quang, không phải ông đây không thư thả thời gian cho ông, mà là đã cho ông rất nhiều thời gian rồi.”

Tên đầu trọc một cước đạp lăn Tần Đại Quang, giẫm ở trên đầu gối của Tần Đại Quang: “Hôm nay, hoặc là trả tiền! Hoặc là trước tiên phế hai chân của ông, lại thư thả cho ông mấy ngày!”

Áp lực ở trên đầu gối dần dần tăng lên, mặt mũi Tần Đại Quang tràn đầy sự sợ hãi, hét lớn: “Tôi trả tiền! Tôi trả tiền! Hôm nay sẽ trả!”

“Con mẹ nó, ông còn có tiền sao?” Tên đầu trọc tăng lực đạo dưới chân.

Tần Đại Quang bị đau quát ầm lên: “Có có có, con gái của tôi có tiền, hiện tại tôi sẽ để con bé mang tiền đến!”