Bây giờ Dương Chấn cũng đã nhìn thấy rõ gương mặt của người phụ nữ trung niên kia, lại có cảm giác giống như là đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng mà rốt cuộc là gặp ở nơi nào thì tạm thời vẫn không nhớ ra được.

“Yên, con làm sao thế? Bị thương sao?” Chu Kim Hảo thấy sắc mặt Tần Yên rất tệ, lập tức sốt ruột.

Tần Yên lắc đầu, mặt đầy lo lắng nhìn người phụ nữ đang nói chuyện điện thoại nói: “Bà ta là người của nhà họ Trương, vợ của Trương Quảng, tên là Vương Lộ Dao.”

“Nhà họ Trương thì sao chứ? Khoan đã, nhà họ Trương mà con nói là nhà họ Trương nào?” Lúc đầu Chu Kim Hảo vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng đột nhiên nhớ đên họ Trương, bà vội vàng hỏi lại lần nữa.

“Nhà họ Trương nổi tiếng ở Giang Châu, chồng bà ta tên là Trương Quảng, lần trước ở trước cửa nhà trẻ, nếu không có anh rể thì con đã bị Trương Quảng đánh rồi.”

Nghe Tần Yên nhắc đến chuyện nhà trẻ, Dương Chấn mới nhớ ra người phụ nữ kia là ai.

Mặt Chu Kim Hảo lập tức cứng đờ, trong mắt đầy vẻ sợ hãi: “Người nhà họ Trương, vậy phải làm sao đây?”

Chỉ cần nghĩ đến lúc nãy bà và Tần Yên cùng nhau đánh người phụ nữ này, hai chân Chu Kim Hảo lại run lên: “Yên, chúng ta phải làm sao đây?”

Tần Yên nhìn sâu vào Dương Chấn, lần trước Trương Quảng muốn tát cô một cái, nhưng Dương Chấn đã giúp cô, thâm chí còn sút bay Trương Quảng, cả tên Mã Tuân chạy đến lúc sau nữa.

Trừ chuyện này ra, lần trước cô mời Dương Chấn đến Bắc Viên Xuân ăn cơm, khi Tô Thanh Sơn và Lạc Khải gặp anh, đều vô cùng cẩn thận.

Tuy cô không biết Dương Chấn là ai, nhưng có một chuyện có thể khẳng định là người đàn ông trước mặt cũng không giống như những gì bọn họ thấy.

“Cái thứ cho chết, dám đánh tôi, cứ chờ đó cho bà, cho chồng tôi đến rồi, sẽ không tha cho các người đâu.” Vương Lộ Dao gọi điện thoại xong, mặt đầy kiêu ngạo chỉ vào Chu Kim Hảo và Tần Yên uy hiếp.

Chu Kim Hảo biết được thân phận của đối phương, làm sao còn dám kiêu căng như lúc nãy nữa, đã sợ đến không biết làm sao từ lâu rồi.

“Nếu bà còn dám ăn nói thô tục, tôi không ngại dạy dỗ bà giúp người nhà bà đâu.” Dương Chấn hơi híp hai mắt lại.

“Cái tên vô dụng này, muốn chết cũng đừng liên lụy chúng tôi!”

Chu Kim Hảo lập tức sốt ruột, vội vàng nhìn Vương Lộ Dao nói: “Cô em, chuyện lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi, hy vọng bà người lớn rộng lượng, đừng so đo với bọn tôi,”

Chu Kim Hảo làm gì còn lo lắng đến chuyện mặt mũi nữa, vội vàng bước lên xin lỗi.

Vương Lộ Dao cười lạnh: “Lúc nãy không phải còn kiêu ngạo lắm sao? Bây giờ vừa nghe thấy tôi muốn gọi người đến thì lập tức biết xin lỗi rồi à? Tôi nói cho bà biết, chậm rồi!”

Chu Kim Hảo nhìn vòng ngọc trên cổ tay, mắt đầy vẻ không nỡ, nhưng mà nghĩ đến thân phận của đối phương, bà cũng chỉ có thể cắn răng tháo cái vòng ngọc xuống, đưa qua bằng hai tay: “Cô em, không phải bà thích cái vòng ngọc này sao? Nếu đã thế, vậy tôi tặng bà.”

“Mẹ nó ai là cô em của bà hả?”

Vương Lộ Dao cướp lấy cái vòng ngọc kia, mặt lạnh nói: “Còn nữa, không phải bà đây thích cái vòng ngọc dởm nhà bà, mà vì bà đã làm hư cái vòng ngọc tốt hơn của ta, cái vòng ngọc này coi như bà bồi thường cho tôi.”

Thấy Vương Lộ Dao nhận vòng ngọc rồi, Chu Kim Hảo vội vàng cười nịnh nọt: “Bà xem, tôi đã tặng vòng ngọc cho bà rồi, có phải có thể tha cho chúng tôi rồi không?”

“Bà mơ hay ghê, vòng ngọc chỉ có thể coi như bồi thường, nhưng mà của bà đây bị nhỏ con gái đê tiện của bà đánh sưng rồi, thù này bà đây nhất định phải báo.”

Vương Lộ Dao được vòng ngọc, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, đảo mắt, đột nhiên lại nói: “Thế này đi, lúc này nó tát tôi bốn cái, bây giờ để tôi đánh trả lại gấp đôi, mỗi bên tát bốn cái, tôi tạm tha cho hai người.”

“Cái gì?” Mặt Tần Yên lập tức thay đổi kịch liệt.

Nếu thật sự để người phụ nữ kia tát cô nhiều đến thế, vậy không phải là cô bị hủy dung luôn sao?

Mắt Dương Chấn lóe lên chút sắc bén, lúc đầu còn tưởng là Chu Kim Hảo kiêu ngạo kiếm chuyện với người khác, bây giờ xem ra cũng không phải thế, người phụ nữ này còn kiêu ngạo hơn Chu Kim Hảo gấp trăm lần.

Chu Kim Hảo nghe vậy, lập tức kéo Tần Yên qua nói: “Yên, con nghe theo lời bà ta, để bà ta tát con vài cái là bà ta sẽ tha cho hai mẹ con chúng ta.”

“Mẹ, mẹ bảo con thò mặt qua cho bà ta tát hả?” Tần Yên vô cùng kinh ngạc, không ngờ mẹ cô lại làm như thế.

“Con không nghe bà ta mới nói gì sao? Bà ta tát con xong rồi mới chịu tha cho chúng ta, nếu không chờ bà ta kêu người đến thì chúng ta sẽ tiêu đời đó.” Chu Kim Hảo nghĩ đến bà ta gọi người đến, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

“Nhưng mà do bà ta tát mẹ, con mới đánh trả giúp mẹ mà! Vì sao còn phải để cho bà ta đánh con nữa? Nếu muốn chơi kiểu này, vậy có phải là bắt bà ta trả mẹ một cái tát kia trước không?” Tần Yên cắn răng nói.

“Yên, con đừng vì sợ bị tát vài cái mà hại hết cả hai chúng ta chứ!” Chu Kim Hảo sốt ruột muốn chết, sợ Tần Yên bị đánh chậm thì người Vương Lộ Dao gọi sẽ đến ngay.

Xung quanh toàn là người đứng hóng chuyện, bây giờ đang chỉ chỉ trỏ trỏ Chu Kim Hảo.

“Người phụ nữ đúng là không phải người mà, tự bà chọc người ta, con gái bà giúp bà, giờ lại muốn đẩy con gái ra để người ta đánh.”

“Đúng là trời đất bao la, chuyện lạ gì cũng có mà! Không ngờ còn có loại mẹ thế này nữa.”

“Bà già này không xứng làm mẹ, nếu tôi mà có bà mẹ thế này thì tôi đã không nhận từ lâu.”

Tất cả tiếng bàn tán của mọi người đều chui vào tai của Chu Kim Hảo và Tần Yên, nhưng Chu Kim Hảo lại giống như không hề nghe thấy gì cả, mà tim Tần Yên lại đang nhỏ máu.

“Xem ra nhỏ con gái đê tiện của bà không có ý định giải quyết chuyện này một cách riêng tư rồi, nếu đã thế, vậy chờ chồng tôi đến xử lý đi! Nhưng mà tốt nhất là mấy người phải nghĩ cho kỹ, tính tình của ông chồng Trương Quảng của tôi không tốt lắm, nếu để ông ta đến xử lý, lỡ mà làm ra chuyện đổ máu gì thì hối hận không kịp đâu.” Vương Lộ Dao ôm tay, mặt mày tươi cười đắc ý.

“Con còn suy nghĩ gì nữa hả? Mau thò mặt qua cho bà ta đánh đi!” Chu Kim Hảo lập tức sốt ruột, đột nhiên đẩy Tần Yên.

Chân Tần Yên lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã xuống, mắt cô đỏ rực, nhìn sâu vào Chu Kim Hảo, nước mặt nhịn không được chảy ra: “Được, con nghe lời mẹ, để bà ta đánh!”

Tần Yên nói xong, mặt đầy căm hận nhìn chằm chằm Vương Lộ Dao: “Đừng tưởng là ở Giang Châu này chỉ có một mình nhà họ Trương của bà là mạnh, cái loại phụ nữ kiêu căng như bà, một ngày nào đó cũng sẽ mang đến cho nhà họ Trương phiền phức to lớn hơn thôi.”

“Cái thứ đê tiện này, dám nói xấu nhà họ Trương của tôi, coi tôi có đập nát cái mặt của cô không.” Vương Lộ Dao tức giận mắng, tát thẳng về phía mắt Tần Yên.

Lúc này trên mặt Tần Yên không hề có chút sợ hãi nào, mắt nhìn đối phương đang tát thẳng về phía cô, đối với cô mà nói, vết thương mà Chu Kim Hảo tạo ra trong nội tâm cô còn đau hơn so với việc bị người khác tát vào mặt nhiều.

Thấy Vương Lộ Dao sắp sửa tát đến mặt cô, đúng lúc này, một bóng người đột nhiên cản trước người cô.

“Bốp!”

Dương Chấn túm được cổ tay Vương Lộ Dao, mặt mày vô cùng tối tăm: “Bà có tư cách đánh em gái tôi à?”

Tần Yên nghe được giọng nói quen thuộc, nhìn bóng người cao lớn đang che chở trước mặt cô, chút băng giá nằm sâu trong đáy lòng cô cũng hoàn toàn tan chảy.

Đặc biệt là hai chữ “em gái”, làm cô lập tức òa khóc.