Tần Luân đứng ở ngoài cửa, nét mặt dần trở nên vặn vẹo.

“Khốn kiếp! Chỉ là một kẻ vô dụng người người phỉ nhổ mà cũng dám nói chuyện với mình như vậy.” Tần Luân nghiến răng nghiến lợi.

“Ai vậy?” Thấy Dương Chấn trở về, Tần Nhã hỏi.

“Là Tần Luân!” Dương Chấn vẻ mặt bình tĩnh.

Nghe Dương Chấn nói vậy, Tần Nhã kinh ngạc hỏi: “Sao anh ta lại tới đây?”

“Trước kia khi em mang theo hợp đồng đi tìm ông cụ Tần, là chính anh ta đã đuổi em ra ngoài, còn tưởng rằng không có em cũng có thể hợp tác với tập đoàn Tam Hòa, bây giờ em được bổ nhiệm làm giám đốc công ty, tất nhiên bọn họ lo lắng hợp tác vốn đã bàn bạc xong sẽ thất bại, nên mới phái Tần Luân tới tìm em.” Dương Chấn nói.

“Nhã, con trở thành giám đốc tập đoàn Tam Hòa rồi sao?”

Nghe thấy lời của Dương Chấn, Chu Kim Hảo vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng, Tần Yên cũng cao hứng nhìn về phía Tần Nhã.

Tần Nhã vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Dương Chấn, rồi Khẽ gật đầu với Chu Kim Hảo và Tần Yên: “Con vừa mới được bổ nhiệm trước khi tan làm ngày hôm nay.”

“Sao con không nói sớm? Mẹ làm thêm mấy món ăn để chúc mừng con nhé.” Chu Kim Hảo kích động đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Tần Yên cười hì hì nói: “Chị, chuyện tốt như vậy, ngày mai em mời khách nhé, cả nhà ta ra ngoài ăn cơm.”

“Được rồi, vậy ngày mai nhà mình cùng nhau ăn cơm đi.” Tần Nhã trong lòng ấm áp, nhưng cô hiểu rõ tất cả những điều này đều do Dương Chấn cho mình, chỉ là thân phận Dương Chấn đặc thù, những chuyện này vẫn không thể để lộ ra ngoài.

Khi cả nhà đang vui vẻ trò chuyện, điện thoại di động của Tần Nhã vang lên, cô liếc mắt nhìn dãy số, hơi nhíu mày.

“Em cứ nghe máy trước đi! Xem anh ta muốn nói gì.” Dương Chấn nhìn ra sự do dự của Tần Nhã.

Sau khi kết nối, Tần Nhã nghe thấy tiếng Tần Luân truyền đến: “Nhã, tôi tìm cô có việc gấp, có thể phiền cô giúp tôi mở cửa hay không?”

Tần Nhã nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: “Nếu như là việc tư thì cứ nói qua điện thoại được rồi, nếu như là việc công thì hãy đến công ty tìm tôi.”

“Trước tiên cô hãy mở cửa cho tôi được không? Chúng ta gặp mặt rồi nói, tôi thật sự có việc gấp.” Giọng điệu Tần Luân có vẻ rất gấp.

Lúc này Tần Nhã cũng không biết phải làm thế nào, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Dương Chấn.

Dương Chấn trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu, sau đó cất bước đi mở cửa.

“Được!” Tần Nhã chỉ đáp lại một chữ, rồi cúp điện thoại.

Tần Luân nhanh chóng đi theo Dương Chấn vào phòng.

Cả nhà Tần Nhã đều vẻ mặt lạnh lùng, không ai phản ứng với anh ta.

Tần Luân xách theo hộp quà, tới trước trước mặt Chu Kim Hảo, cười nói: “Thím Hai, đây là đồ trang điểm hàng hiệu chính hãng bạn cháu mang từ nước ngoài về, để tặng riêng cho thím, mong thím vui vẻ nhận lấy.”

Chu Kim Hảo nghe thấy là đồ trang điểm chính hãng nước ngoài, rất không có nguyên tắc nhận lấy hộp quà đặt ở trước mặt, mặt lạnh hỏi: “Đã trễ thế này, cậu còn tìm Nhã có chuyện gì?”

Thấy Chu Kim Hảo nhận hộp quà, Tần Luân mừng thầm trong lòng, vội vàng nói: “Sở dĩ cháu vội tìm Nhã như vậy là vì có hai chuyện, trước tiên nói chuyện vui trước, ông nội cố ý dặn dò bảo cháu đến thay ông mời mọi người đến resort của nhà họ Tần, ông nội đã chuẩn bị cho mọi người một tòa biệt thự ở resort, lớn gấp đôi nhà hai phòng nhỏ ở khu nhà cũ này, tất cả đã được bố trí xong, mọi người đến là có thể ở rồi.”

Chu Kim Hảo lập tức vui mừng, hỏi: “Cậu nói thật chứ? Giờ đến là có thể ở sao?”

“Mẹ!” Tần Nhã không chịu được nữa, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Bây giờ chúng ta sống rất tốt, cũng có chỗ ở, chúng ta đã bị trục xuất khỏi gia tộc, cũng không cần thiết phải trở về, anh nói chuyện thứ hai đi!”

Đối với Tần Luân thì Tần Nhã có trở về gia tộc hay không cũng không liên quan gì tới anh ta, chuyện thứ hai mới là trọng điểm.

Anh ta vội vàng nói: “Chuyện thứ hai, chính là trước kia tập đoàn Tam Hòa đã đồng ý hợp tác với nhà họ Tần, đến bây giờ còn chưa hoàn thành việc ký kết, hiện cô đã nhậm chức rồi, có thể mau chóng chứng thực việc hợp tác hay không?”

Đúng như dự đoán của Dương Chấn, Tần Luân đến chính là vì chuyện hợp tác, còn chuyện bảo Tần Nhã trở về gia tộc, e là chỉ là ý của ông cụ Tần mà thôi, với thân phận bây giờ của Tần Nhã, một khi cô trở lại nhà họ Tần thì địa vị nhà họ Tần cũng là nước lên thì thuyền lên.

Dương Chấn không nói gì, chỉ lặng im xem Tần Nhã xử lý, nếu không khi Tần Luân gọi điện thoại tới, anh đã bảo Tần Nhã từ chối không tiếp rồi.

Sở dĩ anh muốn gặp Tần Luân, chính là muốn xem lựa chọn của Tần Nhã một chút.

Lúc này, Chu Kim Hảo cũng thông minh lựa chọn trầm mặc, bà không ngốc, cũng hiểu rõ đạo lý không có việc không đến tòa tam bảo này.

Tần Nhã cười lạnh một tiếng: “Tại sao hợp tác vẫn không hề có tiến triển, người khác có lẽ không rõ, nhưng chẳng lẽ anh cũng không rõ sao?”

“Nhã, trước kia là tôi có lỗi với cô, chửi bới cô khắp nơi, đây tất cả đều là lỗi của kẻ khốn nạn tôi, sai thì đã sai rồi, tôi sẽ không cầu xin cô tha thứ.”

Đầu tiên Tần Luân xin lỗi, sau đó tỏ vẻ chân thành nói: “Nhưng mà tôi hi vọng cô có thể nể mặt mọi người đều họ Tần, mà cho nhà họ Tần một cơ hội. Nếu cô thật không thể tha thứ cho tôi, cũng không sao, cô có thể tìm ông nội nói để ông đuổi tôi ra khỏi gia tộc, tôi cũng không thể nói gì hơn, chỉ mong nhà họ Tần có thể bình yên.”

Giọng điệu Tần Luân rất chân thành, người không biết phẩm hạnh của anh ta, thật sẽ tưởng anh ta chân thành, Dương Chấn ngoảnh mặt làm thinh.

Tần Nhã khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, theo bản năng liếc nhìn Dương Chấn, thấy anh không hề nhìn mình, rõ ràng đã giao chuyện này cho cô toàn quyền xử lý.

Đúng lúc này, Tần Luân bỗng nhiên làm ra hành động khiến người ta khiếp sợ.

“Bịch!”

Khiến mọi người đều kinh ngạc chính là Tần Luân lại có thể quỳ gối trước mặt Tần Nhã, anh ta cúi đầu, hai mắt đỏ ửng, khuôn mặt méo mó và đầy khuất nhục, nhưng khi anh ta ngẩng đầu lên, trên mặt chỉ có cầu khẩn: “Nhã, tôi thật biết sai rồi, xin cô, cho nhà họ Tần một con đường sống, chỉ cần hợp tác giữa nhà họ Tần và tập đoàn Tam Hòa có thể thuận lợi ký kết, cô muốn khiến tôi như thế nào, tôi cũng sẵn lòng.”

“Anh làm gì thế?”

Tần Nhã sợ hãi kêu lên, vội vàng nói: “Anh mau đứng dậy đi!”

“Nếu cô không đồng ý với tôi thì tôi cứ quỳ ở đây.” Ánh mắt Tần Luân đầy kiên định.

“Anh đứng dậy trước đã, nếu không tôi lập tức hủy bỏ hợp tác với nhà họ Tần.” Tần Nhã nghiến răng nói.

Nghe Tần Nhã nói vậy, vẻ mặt Tần Luân tràn đầy vui mừng, vội vàng đứng lên, kích động nói: “Nhã, ý cô là chỉ cần tôi đứng lên thì sẽ tiếp tục hợp tác với nhà họ Tần phải không?”

“Anh hãy trở về nói với ông nội, đại gia tộc thì phải có phong độ của đại gia tộc, tuyệt đối đừng lại làm chuyện trở mặt, nếu như đã trục xuất cả nhà chúng tôi ra khỏi gia tộc thì sau này chúng tôi và nhà họ Tần không có bất kỳ quan hệ gì nữa.”

Tần Nhã vẻ mặt phức tạp nhìn Tần Luân nói: “Còn nữa, lần này là lần cuối tôi trợ giúp gia tộc, về ân dưỡng dục của gia tộc đối với tôi, khi gia tộc lấy đi hợp tác với tập đoàn Tam Hòa từ trong tay tôi thì tôi đã trả sạch rồi.”

Nhiệm vụ chủ yếu của Tần Luân chính là giành được hợp tác, Tần Nhã không muốn trở về lại là một tin tức tốt đối với anh ta, anh ta vội vàng nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ nói lại không sót một chữ của cô cho ông nội nghe, lần này, tôi thay mặt nhà họ Tần bày tỏ sự cảm ơn chân thành đối với cô.”

Dứt lời, Tần Luân cúi gập người bái Tần Nhã, sau đó quay người rời đi.

Ngay khi anh ta xoay người, không ai nhìn thấy được sự tức giận vặn vẹo trên mặt anh ta.

Dương Chấn hơi híp mắt, chờ sau khi Tần Luân biến mất khỏi tầm mắt, anh mới thì thầm nói: “Tốt nhất đừng lại làm ra chuyện có lỗi với Nhã nữa, nếu không, tôi sẽ khiến cho cả nhà họ Tần chôn cùng.”