Chương 4107

Cao thủ Thiên Hải Tông đều sững sờ, họ bỗng thấy hơi may mắn, hồi nãy còn chưa thành công thì Dương Chấn đã xuất hiện.

Chỉ cần Dương Chấn tới muộn hơn một chút, có lẽ họ đã tàn sát mọi người, khi đó Dương Chấn cũng không tha cho họ.

Lưu Khánh nghiêm nghị, bỗng nghĩ đến ba điều kiện mà Dương Chấn vừa nói.

Hắn cứ nghĩ ba điều kiện của Dương Chấn quá đáng, chắc chắn bề trên của Thiên Hải Tông sẽ không đồng ý, nhưng giờ, hắn bỗng thấy điều kiện của Dương Chấn cũng bình thường.

Nếu bề trên của Thiên Hải Tông biết sự mạnh mẽ của Dương Chấn, chắc sẽ đồng ý với ba điều kiện của anh nhỉ?

Đúng như Dương Chấn nói, anh không chỉ muốn hợp tác với Thiên Hải Tông mà còn định hợp tác với các thế lực hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ khác.

Trừ khi Dương Chấn chết sớm, nếu không tương lai của anh sẽ rất khó lường.

Sau khi kết giới Trung Giới giới Cổ Võ tan vỡ, nồng độ linh khí của thế giới mới sẽ tăng vọt, tốc độ tu luyện của Dương Chấn cũng sẽ tăng rất nhiều nhỉ?

Không hiểu sao Lưu Khánh bỗng thấy hơi tự ti, trước mặt Dương Chấn, thiên tài Thiên Hải Tông như hắn chỉ là rác rưởi.

Không riêng gì hắn nghĩ thế, thiên tài khác của Thiên Hải Tông cũng nghĩ tương tự, nhưng không ai nói ra.

Tinh nhuệ của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ cũng vô cùng kích động, họ chưa bao giờ ngờ một ngày nào đó, họ sẽ được tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Dương Chấn và Đỗ Ngọc Sơn.

Trước kia, Đỗ Ngọc Sơn chính là trời của Hạ Giới giới Cổ Võ, ngay cả mấy thế gia hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ cũng phải nghe lệnh Đỗ Ngọc Sơn.

Nhất là với cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ, Đỗ Ngọc Sơn đã mang lại áp lực khổng lồ cho họ, hôm nay, họ đã được tận mắt chứng kiến một vị vua mới trấn áp Đỗ Ngọc Sơn.

“Nếu cậu muốn đánh, tôi sẽ theo tới cùng!”

Trong mắt Đỗ Ngọc Sơn lóe lên sát khí mãnh liệt, dường như có một sức mạnh khủng khiếp đang từ từ thức tỉnh.

Nét mặt lão ta dần méo mó, mắt cũng đỏ ngầu.

Dương Chấn nhíu mày, khí thế của Đỗ Ngọc Sơn bỗng khác hẳn, như biến thành người khác.

Không riêng gì anh, cao thủ Thiên Hải Tông cũng cảm nhận được sự khác thường.

“Khí thế của ông ta bỗng thay đổi kìa”.

“Đúng thế, khí thế của ông ta khiến tôi thấy rất nguy hiểm”.

“Lưu sư huynh, rõ ràng ông ta là cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ, sao có thể khiến cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ và trung kỳ như chúng tôi cảm nhận được nguy hiểm thế?”

Lưu Khánh nghiêm nghị nhìn Đỗ Ngọc Sơn, trầm giọng nói: “Nếu tôi không đoán nhầm, trong người ông ta có một linh hồn vô cùng mạnh mẽ, ông ta biết mình không phải đối thủ của Dương Chấn nên đã giao quyền kiểm soát cơ thể cho linh hồn đó”.

Có người kinh hãi nói: “Có thể sống sót dưới trạng thái linh hồn, tức là linh hồn này ít nhất cũng là cao thủ Thiên Cảnh Cửu Phẩm sơ kỳ à?”

Lưu Khánh gật đầu.

Chỉ cao thủ Thiên Cảnh Cửu Phẩm sơ kỳ mới có thể sống sót dưới trạng thái linh hồn.

Không phải cao thủ Thiên Cảnh Cửu Phẩm sơ kỳ nào cũng có thể làm thế sau khi cơ thể tan vỡ, mà linh hồn phải rất mạnh.