Một tiếng tôi về rồi, khiến Tần Nhã từ trong sững sờ hoàn hồn lại, trên gương mặt khuynh thành, thần sắc dần dần trở lạnh.

Dương Chấn nhìn thấy rõ ràng biểu cảm trên mặt Tần Nhã từ sững sờ đến ngây ngốc, tiếp đến là hận ý ngập trời.

5 năm trước, hai người bị hãm hại mà xảy ra quan hệ, gia tộc vì danh tiếng để Dương Chấn ở rể ở nhà họ Tần, mà Tần Nhã vốn là cô gái coi trọng trinh tiết hơn cả mạng sống, cũng chấp nhận mọi chuyện.

Nhưng cô thế nào cũng không ngờ, hai người kết hôn chưa đầy một tháng, Dương Chấn bỗng biến mất, mãi đến khi mẹ nói với cô, người đàn ông này đã cầm một tỷ rưỡi ba đưa cho.

Vào lúc đó, cô phát hiện mình mang thai rồi.

Về sau, nhà họ Tần lợi dụng mấy ngày cô sinh con, lấy lý do Tần Nhã khiến gia tộc xấu mặt, cưỡng chế đem tập đoàn Tam Hòa mà một mình cô gây dựng quy về trướng dưới của gia tộc.

Nghĩ đến khoảng thời gian đen tối đó, vô số đêm cô lén lút rơi nước mắt, Tần Nhã đối với người đàn ông không từ mà biệt này, tràn ngập ý hận.

“Anh nếu như chết rồi, tôi cũng chấp nhận, nhưng anh lại mất tích 5 năm rồi lại xuất hiện ở trước mặt tôi, xé toạc vết sẹo trong quá khứ của tôi, anh rất vui sao?”

Tần Nhã đau thấu tim gan mà hét lên, giống như muốn đem tất cả cảm xúc đè nén trong mấy năm qua phát tiết ra hết.

Thấy người phụ nữ mình yêu đau khổ không thôi, trái tim của Dương Chấn như bị dao cứa.

“Nhã, xin lỗi!”

Dương Chấn bước tới, mặt mày chân thành, trừ xin lỗi ra, anh không biết còn có thể nói cái gì.

“Năm năm trước, anh tại sao không từ mà biệt?” Tần Nhã cắn đôi môi đỏ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Chấn.

“Tôi muốn khiến mình xứng với em!” Nhìn thấy gương mặt khuynh thành trong gang tấc, Dương Chấn đanh thép trả lời, lần này trước khi trở về, anh đã thề, tuyệt đối sẽ không tiếp tục để người phụ nữ trước mặt phải chịu một chút tổn thương nào nữa.

“Ha!”

Mẹ Tần đột nhiên cười lạnh một tiếng, chế giễu nhìn Dương Chấn: “Thật sự nói còn hay hơn hát, năm đó là cậu chủ động tìm lão Tần, nói chỉ cần lão Tần cho cậu một tỷ rưỡi thì cậu sẽ không gặp mặt Nhã nữa.”

Dương Chấn lập tức phủ nhận: “Con không có!”

Trong con ngươi của anh, có một tia quang mang chấp nhiếp người khác vụt qua, mẹ Tần đang vu khống anh.

Mẹ Tần cười lạnh: “Không có? Vậy tôi hỏi cậu, năm năm trước, lão Tần có phải cho cậu một tỷ rưỡi hay không?”

Dương Chấn giải thích: “Con là mượn của ba vợ một tỷ rưỡi, nhưng không dùng tới, ngày hôm sau đã trả lại không thiếu một đồng nào cho ba vợ rồi.”

“Cái rắm! Sau khi cậu cầm tiền đi thì hoàn toàn biến mất rồi, mãi đến hôm nay, tôi mới gặp được cậu, cậu trả tiền tôi lúc nào hả?” Ba Tần lập tức phủ nhận.

Vợ hát chồng hùa theo như thế, không hề cho Dương Chấn cơ hội giải thích, muốn Dương Chấn hứng tội danh cầm tiền bỏ đi mất người.

Bốp!

Tần Nhã giơ tay tát Dương Chấn một cái, chỉ ra cửa, cảm xúc kích động nói: “Cút! Anh cút cho tôi!”

“Oa…”

Mãi đến lúc một cô bé lao vào trong lòng Dương Chấn, lớn tiếng khóc to: “Mẹ, đừng đuổi ba đi mà, các bạn khác đều có ba, chỉ có con không có, con muốn ba, mẹ, mẹ đừng đuổi ba đi mà! Đừng đuổi ba đi!”

Cô bé khóc đến lạc giọng, lúc khóc, hai tay còn ôm chặt cổ của Dương Chấn, sợ vừa buông ra thì sẽ không thấy ba nữa.

Tần Nhã bỗng hoảng, cũng không tiếp tục chỉ trích Dương Chấn, vội vàng ôm lấy con gái, ôm chặt vào trong lòng, không ngừng nói: “Mẹ không đuổi ba đi, không đuổi ba đi, Tiếu Tiếu không khóc, không khóc.”

Cô nói rồi, nước mắt từ trong hốc mắt lặng lẽ chảy ra, bất luận trong lòng cô có hận người đàn ông này thế nào, nhưng anh chung quy vẫn là ba của con gái cô, vì con gái, cô cái gì cũng bằng lòng, cái gì cũng có thể nhẫn nhịn.

“Ba, mẹ đã đồng ý với Tiếu Tiếu rồi, không đuổi ba đi nữa, vậy ba cũng đồng ý với Tiếu Tiếu, đừng rời xa mẹ và Tiếu Tiếu, có được không?” Tiếu Tiếu vừa khóc vừa mong chờ nhìn Dương Chấn nói.

Tiếng đối thoại của hai mẹ con không lớn, nhưng lọt vào trong tai của Dương Chấn, lại giống như một đạo thiên lôi, khiến cả ngoài anh không theo khống chế mà run rẩy.

Lúc ở sân bay lần đầu nhìn thấy Tiếu Tiếu thì phát hiện ngũ quan của cô bé có mấy phần giống với mình, tuổi của Tiếu Tiếu, cũng khoảng 4-5 tuổi, tất cả những điều này đều đang nói cho Dương Chấn, Tiếu Tiếu chính là con gái ruột của anh!

Lẽ nào, là vì một buổi tối tiêu hồn của 5 năm trước nên có Tiếu Tiếu?

Mang thai mười tháng, hôm nay lại là sinh nhật bốn tuổi của Tiếu Tiếu, cộng lại vừa tròn năm năm, hoàn toàn trùng khớp với thời gian anh rời đi.

Dương Chấn càng nghĩ càng bàng hoàng, bỗng sảo bước đi lên, nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang nước mắt lưng tròng đó, run rẩy hỏi: “Con bé, con bé là con gái của chúng ta sao?”

Tần Nhã mặt mày mâu thuẫn, một lúc sau mới gật đầu, anh là ba của đứa trẻ, có tư cách biết sự thật.

Dù đã đoán ra nhưng khi Tần Nhã chính miệng thừa nhận, tin tức này vẫn khiến Dương Chấn kích động không thôi.

Một đời chiến thần, lúc này vậy mà rơi nước mắt, có áy náy, cũng có hổ thẹn.

Dương Chấn bỗng ôm lấy con gái vào trong lòng, dịu dàng nói bên tai cô bé: “Ba đồng ý với con, cả đời này đều sẽ không rời xa con với mẹ nữa.”

Giọng nói tuy rất nhẹ, nhưng lại đanh thép có lực, vì là tướng, không dễ hứa, một khi đã hứa chính là một đời.

“Buông cháu gái của tôi ra!”

Vào thời khắc ấm cúng này, mẹ Tần bước vội đến, giằng lấy Tiếu Tiếu từ trong tay Dương Chấn.

Dương Chấn sợ làm bị thương con gái, chỉ đành từ bỏ giành giật.

Sự tức giận ngập trời không khỏi dâng lên, nhưng khi nhìn thấy con gái, lại nghĩ đến đau khổ trong lúc mang thai mười tháng của Tần Nhã, cùng những lời đồn thổi sai sự thật và tủi nhục phải chịu trong mấy năm này, Dương Chấn đã bình tĩnh trở lại.

“Nhã, mẹ biết con yếu lòng, nhưng lần này, mẹ với ba con tuyệt đối sẽ không nhìn con nhảy vào hố lửa nữa.”

Mẹ Tần mặt mày tức giận, sau đó lại chỉ vào số vàng bạc trang sức bày đầy trên bàn: “Đây là sính lễ mà Vương Kiện mang đến, mẹ và ba con đã nhận thay con rồi, con bây giờ làm thủ tục ly hôn với tên phế vật này, sau đó chuẩn bị kết hôn với Vương Kiện.”

Bên này hai vợ chồng còn chưa có nói muốn ly hôn, mẹ Tần đã bắt đầu kế hoạch để Tần Nhã tái giá.

Nếu như không phải nể tình vợ và con gái, anh sớm đã muốn động thủ rồi.

“Oa…”

Tiếu Tiếu lại khóc lên: “Bà ngoại, đừng đuổi ba cháu đi, cháu muốn ba, đừng đuổi ba đi.”

Cô bé tuy còn nhỏ, nhưng lại có thể nghe hiểu lời của mẹ Tần, nhất thời lại càng khóc to, điều này khiến Dương Chấn lần đầu làm ba, trái tim muốn xách ra.

Mẹ Tần mặt mày mất kiên nhẫn, lạnh mặt trách móc: “Tần Tiếu Tiếu, im miệng cho bà! Ba cháu đã chết từ lâu rồi, người đó không phải ba cháu, còn khóc nữa thì nhốt cháu trong phòng tối.”

Cơ thể của Tần Tiếu Tiếu rõ ràng trở nên run rẩy, cũng không dám tiếp tục khóc nữa, chỉ có thể nhìn, chỉ có thể không ngừng thút thít rơi nước mắt, bộ dạng đáng thương nhìn Tần Nhã, lại nhìn Dương Chấn.

Thấy dáng vẻ sợ hãi của con gái, Dương Chấn liền biết, trước đây mẹ Tần chắc chắn từng nhốt con gái.

Lửa giận trong lòng anh bùng lên, lúc này nhiệt độ trong cả căn phòng dường như đều hạ xuống mấy độ.