Đây là lần đầu tiên cô ta gọi điện thoại cho anh.

Dương Chấn có chút trầm ngâm rồi đáp lời: “Có!”

“Trưa nay tôi mời anh ăn trưa, mười hai giờ, gặp ở nhà hàng Bắc Viên Xuân.”

Không đợi anh đồng ý, cô ta đã cúp điện thoại.

Dương Chấn bất đắc dĩ: “Bây giờ hẹn cơm đều không cần hỏi đối phương có đồng ý hay không sao?”

Anh đương nhiên rõ ràng, tại sao cô ta lại mời mình ăn cơm, hôm đó ở Số 1 Công Quán, nếu không phải anh, trong sạch của cô ta đã bị hủy rồi, thậm chí còn bị cô ta đánh cho một bạt tai.

Tần Nhã nhất định sẽ giải thích chân tướng, cho nên nói, Tần Yên mời anh ăn cơm chỉ có thể là để cảm ơn, chỉ là người phụ nữ này kiêu ngạo giống với chị cô ta, căn bản sẽ không nói ra lời cảm ơn.

Nhà hàng Bắc Viên Xuân là nhà hàng lớn hàng đầu Giang Châu, ở đây muốn ăn gì cũng có, chỉ cần bạn nghĩ ra được mà thôi.

Mười hai giờ trưa, Dương Chấn đúng giờ đến nhà hàng, vừa dừng xe, Tần Yên cũng vừa tới.

“Sao cô lại đột nhiên muốn mời tôi ăn cơm?” Dương Chấn biết rõ còn cố hỏi.

Tần Yên không vui trừng mắt anh: “Bà đây mời anh ăn cơm là vinh hạnh của anh, anh ăn là được rồi, phí lời lắm vậy?”

Dương Chấn cạn lời, nhưng lại không tức giận, ngược lại có chút thiện cảm với cô dì nhỏ này, nếu có thể có quan hệ tốt với cô ta, nói không chừng còn có thể tăng nhanh tiến trình anh và vợ con ở cùng nhau.

“Tần Yên?” Hai người vừa vào nhà hàng thì bỗng nhiên sau lưng vang lên giọng nói đàn ông.

Tần Yên nghe thấy giọng nói này, thân thể liền khẽ run rẩy.

Rất nhanh, đôi nam nữ trẻ xuất hiện trong tầm mắt Dương Chấn, người đàn ông rất đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đeo kính gọng vàng, mặc tây trang thoải mái màu lam nhạt, hai nút trên cùng áo sơ mi trắng mở tung, tiêu sái phóng khoáng.

Dương Chấn còn chưa phản ứng lại thì một đôi tay có chút nóng bỏng đã ôm lấy cánh tay anh.

“Vương Ngạn Quân, đã lâu không gặp!” Tần Yên như đổi mặt, cười hạnh phúc.

Đôi mắt Vương Ngạn Quân không chút dấu vết lướt qua Dương Chấn, mỉm cười với cô ta, kéo người phụ nữ bên cạnh giới thiệu: “Đây là vợ tôi – Dương Liễu.”

“Đây là bạn…đại học của anh, Tần Yên.” Lúc giới thiệu Tần Yên, Vương Ngạn Quân rõ ràng có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thừa nhận quan hệ bạn học.

“Thì ra cô chính là Tần Yên à, Ngạn Quân thường hay nhắc tới cô, nói là lúc học đại học, có một cô gái luôn theo đuổi anh ấy, không nghĩ tới hôm nay lại gặp mặt ở đây.” Dương Liễu phóng khoáng vươn tay với Tần Yên, cười nói.

Mặt Tần Yên rõ ràng có chút bực bội, nhưng vẫn tươi cười, vươn tay bắt tay đối phương: “Chào cô!”

“Hai người cũng đến ăn cơm đi? Vừa khéo, tôi đã đặt phòng bao rồi, chúng ta cùng ăn đi?” Vương Ngạn Quân mời.

“Đây là nhà hàng cao cấp nhất Giang Châu, người bình thường muốn đặt phòng bao ở đây rất khó, hai người cũng tới ăn cơm, vậy thì ăn cùng đi!” Dương Liễu cũng phụ họa.

Tần Yên nhìn Dương Chấn, nháy mắt ra hiệu, rõ ràng muốn anh từ chối.

“Được!”

Dương Chấn như không hiểu ý của cô ta, cười đồng ý.

Nghe thấy lời của anh, Tần Yên hung hăng nhéo cánh tay anh.

Một hàng bốn người dưới sự dẫn dắt của nhân viên nhanh chóng vào phòng bao.

“Tần Yên, chúng ta cũng nhiều năm không gặp rồi nhỉ?”

Vương Ngạn Quân cười ha hả nói: “Tôi nhớ năm đó cô vì theo đuổi tôi mà liên tục mua bữa sáng cả tháng, bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn có chút cảm khái.”

Vương Ngạn Quân mặc dù đang cười nhưng giọng điệu rõ ràng có vài phần cảm giác ưu việt.

Sắc mặt Tần Yên có chút khó coi, không lên tiếng.

“Còn may cô bây giờ cũng tìm được bạn trai rồi, tôi chúc hai người hạnh phúc!” Vương Ngạn Quân cười ha hả nâng ly rượu.

“Tôi và chồng cũng kính hai người!” Dương Liễu cũng nâng ly.

Vành mắt Tần Yên đỏ hoe, cố làm ra vẻ bình tĩnh, cười nói: “Cảm ơn!”

“Còn may Ngạn Quân lúc đầu không đồng ý cô theo đuổi, nếu không tôi cũng không tìm được người chồng tốt như vậy rồi.” Dương Liễu cố ý nói, còn dán mặt lên vai Vương Ngạn Quân, dáng vẻ rất ân ái.

“Ai ya!”

Dương Liễu bỗng kêu một tiếng: “Ông xã, túi LV real anh tốn ba trăm triệu mang ở Pháp về cho em để trên sàn sẽ dơ, làm sao đây?”

“Không sao, ba trăm triệu mà thôi, dơ thì bỏ, lát nữa anh sẽ liên lạc với bạn bên Pháp, kêu anh ta gửi một cái tốt hơn nữa về.” Vương Ngạn Quân nhu hòa cười.

“Ông xã, anh thật tốt, yêu anh muah!” Dương Liễu nói, chủ động hôn anh ta một cái.

Hai người xem như bên cạnh không có ai, rất ân ái.

Hai tay Tần Yên nắm chặt, mắt đỏ bừng, nước mắt rơm rớm.

“Tần Yên, cô bây giờ đang làm việc ở đâu?” Dương Liễu khoe ân ái xong thì cười ha ha nhìn Tần Yên hỏi.

“Tôi vừa vào tập đoàn Nhạn Chấn không lâu.” Tần Yên nhàn nhạt trả lời.

“Thật khéo!”

Vương Ngạn Quân cười nói: “Lần này tôi tới Giang Châu chính là bàn chuyện hợp tác với Lạc tổng của tập đoàn Nhạn Chấn, quan hệ riêng cũng không tệ, nếu cô cần thì tôi có thể giúp cô đánh tiếng chào hỏi, cũng tiện đề cử một chút.”

“Đúng đó, Ngạn Quân nhà tôi và Lạc tổng chính là anh em tốt, giúp cô cũng chỉ là một câu nói mà thôi, đương nhiên rồi, giúp cô nói chuyện thì được, nhưng cũng cần bản thân cô có năng lực, nếu không cho dù tập đoàn Nhạn Chấn là công ty của Ngạn Quân cũng không thể tùy ý đề bạt một nhân viên không có năng lực, cô nói đúng chứ?” Dương Liễu cũng phụ họa theo.

Mặt Tần Yên cuối cùng có chút lạnh lẽo, cô ta cắn môi, lắc đầu: “Tôi sẽ được tiến cử dựa vào năng lực của mình, không cần hai người quan tâm.”

“Vậy thì quá đáng tiếc, nếu sau này có cần thì tuyệt đối đừng khách sáo với Ngạn Quân nhà tôi!” Dương Liễu làm ra vẻ tiếc nuối nói.

“Đúng rồi, không biết anh Dương đang làm việc ở đâu?” Vương Ngạn Quân bỗng nhìn sang Dương Chấn, hỏi.

Dương Chấn đang ăn uống hả hê thì nghe thấy câu nói của Vương Ngạn Quân, anh lau miệng, bình tĩnh nói: “Vừa xuất ngũ về, tạm thời chưa có công việc.”

Nghe thấy lời của anh, sắc mặt Tần Yên vô cùng khó coi, có chút tức giận.

“Thì ra là vừa xuất ngũ à!” Dương Liễu cười nói.

Thân thể Vương Ngạn Quân khẽ ngả về phía sau, nhìn anh nói: “Anh Dương, đây chính là anh không đúng rồi, đã xuất ngũ thì phải hòa nhập với xã hội này làm việc, sao còn có thể rảnh rỗi chứ? Anh hẳn không định ở rể chứ?”

“Sao anh biết?” Dương Chấn ra vẻ kinh ngạc.

Vương Ngạn Quân và Dương Liễu đều ngạc nhiên, bị lời của anh làm nghẹn họng không biết phải nói gì.

Mặc dù anh làm mất mặt chính mình, nhưng nhìn thấy hai người bị nghẹn họng, trong lòng Tần Yên vẫn có chút mừng thầm.

Chính vào lúc này, bỗng có người gõ mở cửa phòng bao.

“Thật xin lỗi, nhà hàng Bắc Viên Xuân phải giải tán, hóa đơn hôm nay của các vị sẽ miễn phí.”

Người đàn ông trung niên đeo bảng chức vụ quản lý trước ngực đẩy mở cửa đi vào.

“Ông biết tôi là ai không? Muốn đuổi tôi đi?” Vương Ngạn Quân tức giận.

“Thưa anh, thật vô cùng xin lỗi, cho dù anh là rồng quá giang thì tôi cũng phải mời anh ra, Tô tổng của chúng tôi muốn mời khách quý ở đây.” Quản lý không chút sợ hãi, nhưng thái độ vẫn rất tốt.

“Tô tổng? Người giàu nhất Giang Châu – Tô Thanh Sơn?” Vương Ngạn Quân có chút kinh ngạc.

“Không sai! Bây giờ có thể rời đi rồi chứ?” Quản lý gật đầu nói.

“Tô Thanh Sơn thật phô trương, ăn bữa cơm cũng phải giải tán hết mọi người?” Dương Chấn cười lạnh.

Nghe thấy lời của anh, sắc mặt quản lý dần trầm xuống, không vui nói: “Thưa anh, tên của Tô tổng há là anh có thể tùy tiện gọi thẳng?”

“Cho dù Tô Thanh Sơn ở trước mặt tôi tôi cũng dám nói như vậy, ông tin không?” Dương Chấn đùa cợt nhìn quản lý.

“Dương Chấn, anh ngu sao? Biết Tô tổng là ai không? Ông ấy là người giàu nhất Giang Châu, anh muốn chết cũng đừng liên lụy chúng tôi.” Dương Liễu chanh chua nói.

Vương Ngạn Quân cũng lạnh lùng nhìn anh: “Tôi khuyên anh tốt nhất vẫn là rời đi đi.”

“Chúng tôi có muốn rời đi hay không liên quan gì tới anh?” Tần Yên tức giận, vừa nãy chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng đã bùng nổ.

“Hừ! Không biết tốt xấu, các người đã muốn đắc tội Tô tổng, vậy thì chúng tôi không theo, chúng ta đi!” Vương Ngạn Quân cười lạnh, xoay người muốn đi.

“Bên đó có chuyện gì?”

Lúc này, Tô Thanh Sơn vừa khéo dẫn người vào nhà hàng, liền nghe thấy tiếng tranh cãi từ trong phòng bao truyền ra.

Ông ta vừa hỏi xong thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lập tức kinh ngạc, vội vàng chạy tới phòng bao đó.

“Tô tổng!”

Vương Ngạn Quân vừa ra khỏi phòng bao chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Tô Thanh Sơn, sắc mặt khẽ thay đổi, vội bước tới nói: “Xin chào Tô tổng, tôi là…”

“Tránh ra!” Tô Thanh Sơn đẩy anh ta ra, vội vàng vào phòng bao.

“Lạc tổng!” Vương Ngạn Quân vừa bị đẩy ra lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, kích động bước tới.

Lạc Khải cau mày nhìn anh ta: “Anh là ai?”

“Tôi, tôi là Vương Ngạn Quân của phòng tiếp thị tập đoàn Thành Hà, lần này tôi tới Giang Châu chính là muốn bàn chuyện hợp tác với quý công ty.” Vương Ngạn Quân căng thẳng nói.

“Chuyện hợp tác đợi sau hãy nói!” Lạc Khải lãnh đạm trả lời, cũng vội vàng vào phòng bao.

“Cậu…anh Dương, anh tới rồi, sao không đánh tiếng với tôi trước? Tôi cũng tiện sắp xếp người tiếp đãi anh.” Tô Thanh Sơn vừa muốn gọi cậu chủ thì nhớ tới Dương Chấn không muốn bạo lộ thân phận liền vội sửa miệng, cười nịnh nọt.

“Anh Dương!” Lạc Khải cũng nơm nớp gọi một tiếng.

Thấy Tô Thanh Sơn và Lạc Khải tự mình xuất hiện, Tần Yên cũng sợ đến giật nảy, vội đứng dậy: “Tô tổng! Lạc tổng!”

Tuy nhiên Dương Chấn lại vẫn ngồi đó, cười lạnh: “Tô tổng thật phô trương, ăn bữa cơm còn phải giải tán mọi người.”

“Cái gì?”

Tô Thanh Sơn nghe vậy thì kinh ngạc biến sắc, vội gọi quản lý ở cửa vào, tức giận nói: “Ai kêu ông giải tán mọi người? Ngay cả bạn tôi cũng dám đuổi ra?”

Quản lý chấn động, lúc này mới ý thức được người trẻ đang ngồi e rằng lai lịch rất lớn.

“Chủ tịch, tôi, tôi không biết anh này là bạn của ngài.” Quản lý cũng sắp sợ khóc rồi.

“Đến phòng tài vụ lĩnh lương, sau đó cút đi!” Tô Thanh Sơn tức giận hét lên.

Vương Ngạn Quân và Dương Liễu vừa ra khỏi phòng bao lúc này đều như nhìn thấy quỷ, mắt tràn đầy kinh sợ.