Nghe thấy lời nói của Tần Yên, Tần Luân cười lạnh một tiếng: “Tần Yên, cho dù muốn tìm cái cớ thì cũng đừng tùy tiện tìm một cái cớ để lừa gạt tôi, nhà họ Tô có địa vị gì, sao lại đưa quà cảm ơn cho cái tên phế vật Dương Chấn đó?”
“Có tin hay không thì tùy anh.” Tần Yên lạnh lùng nói.
Hai mắt Tần Nhã ửng đỏ, gia tộc vừa mới trục xuất bọn họ khỏi gia tộc, còn chưa đầy một tuần lễ mà đã muốn vơ vét chỗ bọn họ.
“Ông cụ đã nói chỉ cần các người chịu đưa ra lễ vật của nhà họ Tô cho các người thì sẽ đồng ý để các người trở về gia tộc.” Tần Luân vừa cười vừa nói.
“Ông cụ thật sự đã nói như vậy à?” Chu Kim Hảo lập tức vui mừng.
Nếu như là mấy ngày trước thì bà ta sẽ chắc chắn mượn cơ hội này để làm nhục Tần Luân, nhưng mà tối ngày hôm qua đã biết sự thật, tuy là nói lễ vật của nhà họ Tô đều nằm ở trong tay của bà ta, nhưng nếu như Dương Chấn tìm nhà họ Tô ra mặt thì những vật này chắc chắn sẽ bị lấy đi, đến lúc đó bà ta sẽ không còn cái gì nữa.
Tần Luân khinh thường cười một tiếng: “Ông cụ đã tự miệng nói rồi, chẳng lẽ là còn có giả nữa à? Đương nhiên điều kiện tiên quyết là các người phải đồng ý đưa phần lễ mấy chục tỷ đó ra, một khi ông cụ vui rồi thì vị trí gia chủ cũng có thể giao cho chú hai, thế là các người đã có lời lớn.”
Tần Luân nói dối mặt không đỏ tim không đập, mở miệng một tiếng nói vị trí gia chủ làm cho trong lòng của Chu Kim Hảo một trận lửa nóng.
“Nếu như chúng tôi từ chối thì sao?” Trong ánh mắt của Tần Yên tràn ra vẽ kiên định.
“Con im miệng lại cho mẹ Chu Kim Hảo quát lớn một tiếng.
Tần Yên thất vọng nói: “Mẹ, chẳng lẽ là mẹ đã quên mất bọn họ đuổi chúng ta khỏi nhà họ Tần như thế nào rồi à? Chẳng lẽ đã quên mất chị con cầu xin bọn họ như thế nào? Hiện tại gia tộc gặp nạn thì mới nhớ đến chúng ta, mẹ thật sự cho rằng bọn họ có lòng tốt để chúng ta trở về gia tộc đó à?”
Đối với Chu Kim Hảo, Tần Nhã cũng đã hoàn toàn thất vọng, mắt đỏ hoe nói: “Mẹ, những thứ đó đều là của Dương Chấn, mẹ có quyền gì mà xử lý?”
“Thím hai, tôi biết là cái nhà này đều do thím làm chủ, đã hai cô em gái muốn phản đối rồi thì chắc thím cũng nên đứng ra đưa ra quyết định. Trở về gia tộc, đây được coi như là một cơ hội, nếu như gia tộc vượt qua khó khăn lần này các người có muốn trở về nữa thì cũng không có một tia hy vọng nào đâu.” Tần Luân giống như là một người xấu bán hàng đa cấp nói dối hết lần này đến lần khác, nhưng mà lần nào Chu Kim Hảo cũng dao động.
“Tôi tôn trọng ý kiến của hai đứa con gái, tôi sẽ không trở về nhà họ Tần đâu.” Tần Đại Quang đã sớm tuyệt vọng đối với gia tộc rồi.
Giữa ông ta và ông cụ Tần không có mối quan hệ máu mủ, lúc ông ta còn rất nhỏ thì đã theo mẹ của mình đến nhà họ Tần, từ nhỏ tới lớn ông cụ Tần chưa hề coi ông ta như là người trong nhà, thậm chí ngay cả công ty thuộc về gia tộc cũng không cho ông ta bước vào.
“Đại Quang, ông nói lung tung cái gì vậy hả? Đây chính là cơ hội duy nhất để chúng ta trở về gia tộc đó…”
Không đợi Chu Kim Hảo nói xong, Tần Đại Quang đã tức giận nói: “Rốt cuộc là bà đang nghĩ cái gì vậy hả, con gái đã bị bọn họ bắt nạt thành cái dạng đó rồi bà còn muốn trở về nữa, không bằng tự bà cút về đi.”
Tần Đại Quang tức giận, bình thường không la không mắng không phải là ông ta chịu thiệt, mà là vì hòa thuận của gia đình, không muốn tranh cãi với vợ. Nhưng mà ai biết được vợ của ông ta càng ngày càng quá đáng, vì lợi ích của mình mà ngay cả ranh giới cuối cùng cũng bị mất.
Chu Kim Hảo cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ đến Tần Đại Quang mà mình luôn mắng luôn đánh cũng không hoàn thủ lại vậy mà cũng dám rống mình.
Nửa ngày bà ta mới lấy lại tinh thần, oa lên một tiếng khóc rống lên, vừa khóc vừa nói: “Tôi không thể tiếp tục ở lại căn nhà này nữa, tôi muốn ly hôn với ông.”
“Ly hôn thì ly hôn, ai sợ ai?” Tần Đại Quang vô cùng kiên định mà nói.
“Tôi nói này các người cũng đừng có đóng kịch ở trước mặt của tôi nữa, có đồng ý lấy lễ vật ra hay không thì cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi, chúng tôi không có thời gian ở đây nhìn các người diễn kịch đâu.” Tần Luân cười lạnh một tiếng, anh ta thấy Chu Kim Hảo và Tần Đại Quang chỉ là đang diễn trò.
“Cút đi!”
Tần Đại Quang thét lên một tiếng: “Bây giờ cút đi ngay cho tôi, nhà họ Tần chó má gì, chúng tôi cũng không thèm.”
Ông ta nói xong liền cầm một cây chổi đang dựng ở bên tường quất về phía Tần Luân.
Lông mày của Tần Luân nhíu lại, bảo vệ ở đằng sau của anh ta đã xông lên phía trước, một trái một phải lập tức áp Tần Đại Quang dưới mặt đất.
“Ba!” Tần Nhã và Tần Yên sợ hãi vội vàng nhào tới.
“Ngày hôm nay các người đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì cũng phải đồng ý!”
Tần Luân lạnh lùng nói, sau đó ra lệnh: “Xông vào trong nhà cho tôi, dọn hết đồ đạc đi.”
Có được mệnh lệnh của Tần Luân, mấy tên bảo vệ vọt thẳng vào trong nhà.
Rất nhanh, hai tên bảo vệ liền mang theo một cái rương đi ra, chính là cái rương lần trước của nhà họ Tô gửi tới. Bên trong đều là đồ trang sức, còn có hơn ba tỷ tiền mặt, ngoại trừ cái đó ra thì còn có giấy tờ bất động sản cùng với chứng nhận cổ phần.
Ban đầu Tần Luân còn tưởng rằng chỉ là lễ vật có giá trị mấy tỷ bạc, nhưng mà sau khi nhìn thấy đồ vật ở trong rương thì cộng những vật này lại tổng giá trị hàng trăm tỷ.
“Ha ha, nhà họ Tần được cứu rồi, chỉ cần bán những món đồ này đi thì đã có thể để nhà họ Tần giải quyết tất cả nguy cơ hiện tại.” Tần Luân cười nói.
Từ khi gia đình của Tần Nhã bị trục xuất khỏi nhà họ Tần, toàn bộ nhà họ Tần cũng không có ai có tư cách tranh quyền đoạt thế với anh ta, bây giờ ông cụ Tần càng ngày càng lớn tuổi, đều đã là người sắp chết rồi, lúc nào nhà họ Tần cũng có thể truyền đến tay của anh ta.
“Tần Luân, anh đứng lại đó cho tôi.” Nhìn cái rương bị khiêng đi, Tần Nhã và Tần Yên đều phẫn nộ trực tiếp đuổi theo.
Chỉ là Tần Luân dẫn theo rất nhiều người, dựa vào hai người con gái bọn họ thì sao có thể ngăn cản được?
Tất cả mọi thứ đều đã bị cướp đi, thậm chí ngay cả chiếc Maserati cũng bị Tần Luân lái đi.
“Đều là do tiện nhân này, bà cứ thích đắc ý ở trước mặt của người nhà họ Tần, bây giờ hay rồi đó, cái gì cũng mất hết.” Tần Đại Quang tát một bạt tay lên trên mặt của Chu Kim Hảo, phẫn nộ hét lên.
“Tần Đại Quang, ông lại dám đánh tôi.” Chu Kim Hảo che mặt, biểu cảm không thể tưởng nổi.
“Chẳng lẽ là bà không nên bị đánh, bây giờ đồ đạc đều đã bị Tần Luân cướp đi rồi, nếu như bây giờ Dương Chấn muốn tìm bà đòi lại tôi xem xem bà nói với nói như thế nào đây?” Tần Đại Quang tức giận nói.
“Chỉ là một tên phế vật mà thôi, có tư cách gì đòi hỏi với tôi chứ?”
Chu Kim Hảo giận dữ mắng mỏ một tiếng, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, vội vàng lôi kéo tay Tần Nhã rồi nói: “Nhã, không phải là lúc nãy Tần Luân đã nói chỉ cần chúng ta giao đồ vật ra cho gia tộc thì sẽ để chúng ta trở về nhà họ Tần à? Bây giờ con đi tìm ông nội của con đi.”
Tần Nhã phiền chán trực tiếp tránh thoát khỏi cánh tay của bà ta, lạnh lùng nói: “Ai muốn trở về nhà họ Tần thì tự mình đi cầu đi.”
Kể từ ngày cô quỳ gối trong mưa to cầu xin ông cụ Tần, chỉ đổi lại lệnh gia chủ trục xuất cảnh nhà của cô khỏi gia tộc, cô đã hoàn toàn mất hết hi vọng với gia tộc rồi.
Tần Nhã quay người liền rời khỏi nhà.
Chu Kim Hảo lại vội vàng kéo tay của Tần Yên lại, không đợi bà ta nói chuyện thì Tần Yên cũng đã nhanh chóng hất tay ra, mắt đỏ ngầu giận dữ nói: “Chẳng lẽ là mẹ vẫn còn chưa hiểu nữa hả, bây giờ cũng chỉ có mẹ mới muốn trở về nhà họ Tần thôi, đã như vậy rồi thì tự mẹ đi cầu xin đi.”
Nói xong, Tần Yên cũng không quay đầu lại mà đi khỏi.
Tần Đại Quang thì hừ lạnh một tiếng, cũng đi khỏi nhà.
Toàn bộ biệt thự cũng chỉ còn lại một mình Chu Kim Hảo, bà ta đặt mông ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ thật sự là mình đã sai rồi?”
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Chấn.
Dương Chấn nhận một cuộc điện thoại, anh đã biết hết toàn bộ những chuyện vừa mới xảy ra ở đại viện nhà họ Tần.
Anh cũng không đặt những đồ vật của nhà họ Tô gửi tới vào trong mắt, nhưng mà hành động của nhà họ Tần đã để sự kiên nhẫn của anh đối với nhà họ Tần từ từ biến mất.
“Các người đã muốn tìm đường chết, vậy thì tôi sẽ cho các người hoàn toàn tuyệt vọng.” Dương Chấn bỗng nhiên nói.