Chương 152:





Diệp Phi liếc nhìn Đường Nhược Tuyết: “Tôi không đến đây, sao có thể thấy được mấy người thân mật với nhau như vậy?”





“Anh nghĩ nhiều rồi!”





Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết đỏ lên, giải thích: “Chúng tôi đi gặp khách hàng…”





“Gặp khách hàng?”





Diệp Phi thản nhiên nói: “Anh ta làm như vậy là vì cái gì, cô chẳng lẽ không hiểu sao?”





Đường Nhược Tuyết sửng sốt trong giây lát, một thiếu gia đàng hoàng, bản thân trị giá hàng triệu tệ, cả ngày không đi làm chỉ giới thiệu khách hàng cho mình, cô đương nhiên hiểu tại sao.





Nhưng mà khi bị chồng mắng thẳng mặt, cô không kìm được, yêu kiều một tiếng: “Diệp Phi, ý anh là gì?”





“Không có ý gì cả.”





Diệp Phi hít sâu một hơi, trần định tâm trạng: “Chỉ là nhắc nhở cô một câu, trước khi cắm sừng tôi thì chúng ta nên ly hôn trước.”





Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết trở nên khó coi: “Anh…”





“Hóa ra là phế vật anh.”





Triệu Hiểu Nguyệt cũng nhận ra Diệp Phi: “Tôi nói mà, đường lớn như vậy sao anh có thể tự nhiên đụng vào? Thì ra là ghen tị à.”





“Chỉ là anh có tư cách gì mà đến ghen tị?”





“Tôi cho anh biết, bọn tôi đã biết được, chuyện lần trước của anh là trò dối trá.”





“Để lấy lòng Nhược Tuyết, mượn xe, mượn kim cương, – anh mạo danh một trang hảo hán như vậy có nghĩa lý gì sao?”





“Anh chẳng lẽ không rõ ràng, đồ anh mượn anh phải hoàn trả sao?” : Cô cay đắng mắng Diệp Phi: “Đồ bất tài, ăn dám của Nhược Tuyết ư? Anh có tư cách gì?”





“Hiểu Nguyệt!”





Đường Nhược Tuyết lắc đầu: “Đừng nói Diệp Phi như vậy.”





*Đông Dương, tai nạn xe này, tôi đền.”





Cô hơi quay đầu về phía Diệp Phi: “Anh về trước đi, chuyện này tôi sẽ lo.”





Cô muốn trách móc Diệp Phi vài câu, chân tay lóng ngóng đụng vào xe người khác, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Diệp Phi, cô im bặt.





Với lại cô cảm thấy có chút áy náy về chuyện phòng bệnh.





Tối hôm qua bốc đồng, cô đã dùng mối quan hệ của mình đình chỉ phòng bệnh của Diệp Phi, nhưng hôm nay sau khi kiểm tra lại phát hiện chủ nhân của y viện là Công Tôn Uyên, không có liên quan gì với Diệp Phi cả.





Đường Nhược Tuyết lập tức kịp phản ứng, là Diệp Phi nhất thời hờn dỗi vì tôn nghiêm, mới nói là phòng bệnh là do anh mở.





Trên thực tế, Diệp Phi có lẽ là một người học việc.





Đây cũng là lý do chính khiến Triệu Vinh Thăng không báo.





cáo phản hồi nguyên nhân quan trọng.





Phòng bệnh không phải do người không đủ tư cách hành nghề y như Diệp Phi mở, vì vậy đám người Triệu Vinh Thăng mới không đóng cửa phòng bệnh được.





Cô oán trách chuyện Diệp Phi nói dối, cũng áy náy vì sự lỗ mãng của mình, nên nhìn Diệp Phi nói tiếp: “Sau này lái xe cẩn thận một chút.”





“Quên đi, chuyện nhỏ có thể giải quyết bằng bảo hiểm.”





Triệu Đông Dương nhìn Đường Nhược Tuyết bằng ánh mắt ôn nhu: “Hơn nữa, anh muốn ai bồi thường cũng không để em phải bồi thường.”





“Cậu đi đi, lần sau cẩn thận một chút, va chạm như vậy cũng mười máy vạn chứ không ít.”





Anh ta khiêu khích Diệp Phi: “Là nhờ Nhược Tuyết xin tha cho cậu, bằng không phải bán máu đền đó.”





Triệu Hiểu Nguyệt rất không cam tâm, nhưng biết anh trai muốn lây lòng Đường Nhược Tuyết, cô ta đá vào hộp đen, khinh thường nói: “Thật sự vô dụng chỉ dựa vào phụ nữ.”





Nói xong, cả ba sẵn sàng ra về, để lái xe tìm công ty bảo hiểm định tổn hại.





Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Ai cho các người đi?”