Dạo này, ngoài đường nạn trộm cướp cũng dần thưa thớt, nhưng đó chỉ là một phần của nỗi lo, thật ra "giặc trong" mới là thứ đáng quan ngại nhất.

Tính tới thời điểm hiện tại, trại giam An Bình đã bắt giữ hơn 10 tên có hành vi chống phá và mật báo cho bọn Nhật.

Dù sử dụng biện pháp mạnh thế nào, chúng vẫn không hề lung lay.

Sự kiên cường ấy đánh đổi điều gì? Bán nước? Hay muốn trở thành tay sai của lũ giặc ngoài kia?
"Đại soái, cậu nghĩ lần này, chúng ta cần cân nhắc chuyện gì?"
Bộ trưởng cảnh sát - Từ Út Phỉ ngồi xuống ghế cùng với tách trà nóng cùng Nhiêm Ấn hỏi chuyện.

Đây là nơi dành cho các cuộc họp bí mật quốc gia, không phải ai cũng muốn đến được.

Biết rằng anh đang trong kỳ nghĩ, nhưng vì quốc sự, không thể nào không hỏi chuyện đại sự.

"theo như những số liệu mà bên phía cảnh sát viên đưa về, bọn Nhật hiện tại không hề manh động, bọn Mỹ thì yên ắng không kém, nhưng lũ gián điệp lại ngày càng lộng hành" - đưa ra một mẫu giấy - "Bộ trưởng Từ nhìn xem, đây đều là người của mình"
Những hình ảnh được chụp lại đúng là không ít thì nhiều đều là người trong nước.

Dù đã lục soát, tra khảo cách mấy, một chữ họ vẫn không hé môi nữa lời.

"tình hình này...."

"Bộ trưởng Từ, ngài có biết về vụ của Cơ Trinh?"
Anh nhấp tách trà, tay còn lại và mắt vẫn không rời những tài liệu trên bàn, nhưng 6 giác quan vẫn làm việc liên tục, không ngừng nghĩ.

"3 tháng trước, chúng tôi có đến xưởng dệt may của Cơ Trinh để kiểm tra hàng hóa, nói như vậy nhưng mục đích chính là để quan sát và ghi nhận lại một số vấn đề.

Phát hiện ra trên tay của một số người có hình xăm chữ X"
Nói đoạn, ông dừng lại ngẫm nghĩ để nói cho trọn câu rồi nói tiếp lời
"chi tiết này trùng với những người bị bắt trong trại giam An Bình những ngày vừa qua"
Anh dừng lại.

Nhìn sang ông, đôi mày cau lại, trong ánh đèn của căn phòng, ánh mắt anh rõ là sắt thép.

"và sau đó?"
"đó là điểm nghi vấn đầu tiên, nhưng đến khi tôi trực tiếp gặp Cơ Trinh thì lại nảy sinh một vấn đề khác"
"như thế nào?"
"Ông ấy nói do số lượng nhân viên trốn sang tàu ông ấy để qua các nước khác quá nhiều, cho nên để phân biệt được đâu là lao động chính thì ông phải áp dụng hình thức này.

Cơ Trinh còn đưa tôi xem một bảng cam kết của công nhân với nhau"
"quá mức cho phép, như vậy chẳng khác gì là bán thân đâu chứ!" - giọng nói tức giận
"cậu bớt giận.

Để quả quyết Cơ Trinh là mật thám cho bọn Nhật, phải mất chút thời gian nữa, nếu không thì bao nhiêu công sức của mọi người đều đổ sông đổ biển"
Anh lấy tay chạm vào ly tâm.

Việc này làm anh suy nghĩ khá nhiều kể từ lúc nghe đến nó.

Anh chào tạm biệt ngài ấy rồi ra về với tâm trạng đầy mớ hỗn độn.

Tình báo về thì quân đội gặp nguy cấp, xung quanh đây đang đầy rẫy những cạm bẫy của kẻ thù.

Nếu như đánh giặc ngoài thắng, giặc trong vẫn còn thì bao giờ mới yên lòng dân?
Thay vì đi xe về, anh lại chọn cách thong thả một mình đi bộ, đây đều có ngụ ý cả.

Muốn hiểu được hành tung của người khác, trước tin phải là người khác đã.

Mọi người ở đây hình như chưa biết đến anh nhiều, chỉ một vài người có con đi quân đội mới ngờ ngợ ra anh là ai.

Cũng phải thôi, suốt ngày anh chỉ ở trong trại nghĩ ngợi cách dàn binh đánh trận, làm gì còn thời gian giao du bên ngoài.

Phía trước anh....hình như là...Trương Lệ Tường thì phải? Đôi mắt chỉ huy không thể nào lầm đâu được, anh nhớ rất rõ hình dáng của 1 ai dù chỉ gặp một lần duy nhất.

Hôm nay đã gặp cô ấy tận 2 lần? Đã vậy còn ở rất gần trụ sở cảnh sát?

Chợt cô ấy ngồi xuống buộc lại dây giày của mình.

Từng cử chỉ của cô toát lên vẻ đẹp không văn thơ nào tả nổi.

Thoáng chốc cô nhìn về phía anh.

Cô cũng chỉ buồn gật đầu khách sáo, còn lại...chẳng nói câu nào.

Bước chân thon dài của anh chẳng mấy chốc đi bằng cô.

Cả 2 người cùng nhau đi dưới ánh đèn chiều của thành phố, làn gió thoảng qua, tiếng rung rinh của lá đan vào nhau, nghe du dương và tuyệt vời làm sao!
Cô thấp hơn anh, chỉ đứng ngang ngực anh mà thôi.

Đi cạnh anh chẳng khác nào một con mèo nhỏ quấn quanh người.

"anh mới chuyển đến đây?"
Cô nhận ra anh.

Rõ là nhận ra anh mới hỏi câu thế này.

Đáng lý ra anh cũng chẳng muốn trả lời, nhưng vì cô có một chút liên quan đến vấn đề anh cần đáp án, anh im lặng hồi lâu rồi cất tiếng.

"không, tôi là người ở đây"
Cô chẳng nhếch môi lên dù là cười mĩm.

Đi đoạn, cô lại hỏi
"anh là vị khách hôm qua ở phòng trà?"
Mắt nhìn thẳng về phía trước
"trí nhớ cô không kém, đúng vậy"
"anh là người ở đây, nhưng chưa bao giờ gặp anh thì phải"
Câu chuyện có vẻ đi xa hơn một chút.

Mắt nhìn người của Trương Lệ Tường không phải dạng vừa đâu.

Cô ấy có thể nhìn và nhận ra người khác ngay như anh vậy.

Có thể môi trường làm việc của cô tiếp xúc với mọi tầng lớp cho nên việc bắt gặp nhiều người không có gì khó đoán.

"không sai, tôi vừa trở về"
"anh cũng thích đến phòng trà sao?"
"...."

Cơ bản là anh hoàn toàn không hứng thú với mọi thú vui trên cuộc đời này.

Nhiều người trong quân đội lâu lâu vắng mặt anh lại truyền tay nhau gọi anh bằng cái tên "hòa thượng quân sự".

"vào phòng trà, anh lại dùng trà thay rượu, tôi rất ấn tượng với anh vì điểm đó"
Trên sân khấu, khán giả ngồi gần cô nhất là anh - người cho cô ấn tượng khó phai nhất khi cô chỉ thấy anh dùng trà mà không có bất kì loại nước có cồn nào thay thế.

"quá khen rồi"
"chắc là anh biết tên tôi"
"cô ca sĩ phòng trà nổi tiếng nhất bến cảng - Trương Lệ Tường"
Anh nói dõng dạc, không chút ấp úng hay do dự.

Bởi anh thích người có tính cách như cô đây, thẳng thắn không ấp úng.

"anh mới chính là người quá khen đó chứ.

còn tôi thì không biết quý danh anh là gì?"
Hai người nói chuyện nhưng không ai nhìn vào ai để trả lời, cứ thế, họ đi trên con đường cùng nhau trò chuyện nhưng cứ ngỡ là đường ai nấy đi.

"không nhất thiết"
"nhưng anh...."
Chiếc xe xích lô bỗng nhiên lao đến như tên bay do mất kiểm soát.

Chẳng mấy chốc nó chạy như đâm sầm vào cô.

Thật may, anh đã nắm kịp tay cô và bế cô lên ven đường.

"xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi....tôi....tôi...không thấy...."
"lần sau cẩn thận vào" - anh nói xem như tha thứ
"tôi đội ơn hai người, đội ơn hai người"
Hai người nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.

Tim đập loạn xa vì đây là cự ly ngắn nhất trước giờ của anh với phụ nữ..