Căn phòng nghỉ này của hắn không biết từ lúc nào đã trở thành căn phòng của nó nữa rồi! Mọi thứ ở đây nó đều tự nhiên ở, tự nhiên sử dụng, cứ như là một căn hộ của một đôi vợ chồng mới cưới vậy.
Nó gặm nhấm đồ ăn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang hắn. Dáng vẻ hắn lúc nào cũng toát lên vẻ ưu nhã, cao quý của bậc vương giả. Phải không trong hoàn cảnh của cái xã hội xô bồ, cái xã hội đồng tiền đi trước này hắn mới là người có vị trí hơn cả, mới là người quyết định tất cả? Cái dáng vẻ này, dù có nhìn đến hai mắt cận thị cũng không moi ra được một khuyết điểm nào của hắn cả. Một con người hoàn mỹ đến tuyệt đối như hắn lại chịu ở bên cạnh làm quản gia cho nó, lúc nào cũng kè kè bên nó suốt sao? Cũng không sợ hình tượng Boss cao cao tại thượng của hắn bị sụp đổ trong lòng nhân viên lớn nhỏ của Shine sao? Đã nhiều lần nó thắc mắc, thắc mắc rất nhiều thứ, nhưng vẫn chưa hỏi hắn. Mà hỏi hắn, hắn có trả lời? E rằng câu trả lời của hắn sẽ luôn luôn là: “Vấn đề này em cũng phải hỏi sao? Nếu em có nhiều thời gian như vậy chi bằng chăm chỉ học một chút cho cái thân già như tôi đây nhờ!”. Mỗi lần hắn nói như vậy, nó đều thích chí mà bật cười khanh khách, chọc cho hắn cũng phải điên tiết lên mà cười theo.
Nó chăm chú nhìn hắn mà không để ý cái thìa vẫn đang được nó ngậm trong miệng chưa có ý định rút ra. Như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của nó, hắn nhàn nhã từ tốn ngẩng mặt lên nhìn, ánh mắt tràn ngập tia cưng chiều.
- Có chuyện gì sao?_ hắn nhẹ giọng lên tiếng. Tuy nhiên, vẫn không có dấu hiệu cho thấy là nó nghe thấy hắn nói.
- Em đang suy nghĩ gì vậy? Nhìn mặt em…_ hắn khẽ cười, tiến đến sát trước mặt nó_ ngu không tả nổi!_ nói rồi hắn hứng thú chờ xem phản ứng của nó.
- Hơ…ơ.._ nó hồi hồn, cũng kịp nghe câu vừa rồi hắn nói.
Lúc hắn tiến sát tới trước mặt nó, một luồng khí nóng chạy dọc quanh người nó, khiến nó không tự chủ được khuôn mặt đỏ lựng lên, tim đập nhanh liên hồi, nhưng ngay sau đó là nghe câu hắn nói khuôn mặt nó liên tục thay đổi từ đỏ sang xanh, trắng rồi tím làm nó hận đến nỗi không thể lao đến xé nát cái khuôn mặt đang cười khoái trí kia. Thế nên bây giờ mặt nó không những đỏ vì ngượng mà còn đỏ vì tức giận.
- Dám chê tôi ngu? Coi bộ chú quá xem thường đại tiểu thư đây rồi nhỉ?
- Có sao nói vậy người ơi!

- Yahh! Ước gì tôi có thể lao tới mà cấu xé đâm rạch cái bản mặt đáng ghét đáng hận kia của chú!_ nó nghiến răng ken két, mắt không kiêng nể gì mà trừng trừng nhìn hắn.
- Cũng được thôi nếu như em có cái bản lĩnh đó!_ trái ngược với khuôn mặt bừng bừng lửa giận của nó, hắn lại trưng ra cái bộ mặt câng câng khiến áu nóng trong người nó càng đạt tới đỉnh điểm.
- Chú…chú…chú…đúng là tức chết mà! Đại tiểu thư đây hôm nay không so đo với chú, hừ!_ nó bực mình cố kiềm chế lửa giận đang bốc hơi ngùn ngùt trong lòng. Nó thầm nhủ phải bình tĩnh, với loại người như ông chú già này, nhất định không thể cả giận mất khôn được.
- Vậy kẻ quản gia này xin cảm tạ ân xá của tiểu thư đây!
- …_ nó không nói gì, căn bản là cũng không còn lời nào để nói nữa, ngoảnh mặt làm ngơ, uống ly sinh tố kiwi trong tay mình. Hắn cũng không tiếp tục chọc ghẹo nó nữa, uống ly nước bên cạnh giống y của nó.
- *cộc…cộc…*_ tiếng gõ cửa bên ngoài. Cả nó và hắn đều không quan tâm xem là ai. Có kẻ nào dám cả gan vào phòng của Boss gây lộn xộn chứ? Không ai dám! Hắn từ từ uống nước, sau đó mới chậm rãi đặt ly nước xuống cái khay bên cạnh, nhàn nhã mở miệng:
- Có việc gì?
- Lâm Boss, còn khoảng 10 phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu, tôi tới để thông báo!_ là anh Hoàng Đình, trợ lí của hắn. Theo như nó được biết, trợ lí Hoàng không những là trợ lí tin cậy của hắn, mà anh ta còn là bạn học từ cấp 3 đến đại học của hắn nữa, điều đương nhiên, anh này chắc chắn…hơn tuổi hắn!
- Được, anh cứ tới đó trước! Tôi sẽ tới ngay!

- Vậy được, tôi đi trước!
- Ừm!_ hắn đáp nhẹ kêu người vào dọn dẹp rồi bước vào phòng tắm.
- Xì!_ nó xì một cái rõ dài nhìn hắn, chắc lại vào đấy để chỉnh trang lại nhan sắc đây mà, có cần nó ượn một ít đồ trang điểm không? Nó mang đầy một balo đây nè, toàn Gucci với Chanel nhé!
7 phút sau, hắn bước ra, tóc đã được chải chuốt lại gọn gàng, bộ Âu phục trên người khác với bộ ban nãy, phẳng phiu không một nếp nhăn, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm bạc hà nhẹ nhàng, dễ chịu. Đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp đã được thay thế bằng cặp mắt đen sẫm sâu thẳm khó đoán. Khuôn mặt luôn xuất hiện nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi tuyệt mĩ.
- Sao vậy? Bị tôi hút hồn rồi à?_ hắn nhếch miệng.
- Ờ, tại chưa thấy ai đẹp trai như vậy bao giờ nên nhìn!
- Ừm!_ hắn tủm tỉm cười. Những người khác nói vậy hắn chỉ lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, thế nhưng nghe nó nói hắn lại cảm thấy vui thích và hưng phấn lạ kì._ chúng ta còn 3 phút nữa, đi thôi!
Hắn lơ đãng nhìn chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn, tay với lấy xấp tài liệu đẫ được chuẩn bị sẵn trên bàn. Thực ra thì hắn cũng chẳng cần tới mớ giấy tờ làm ràm này làm gì, nhưng vì là Boss, hắn cũng phải tỏ ra một chút trang nghiêm tay cầm tài liệu cho hợp phong thái chứ. Mỗi lần họp xong đám tài liệu này được hắn giải phóng mà bay thẳng vào thùng phế liệu đem đi xử lí! Thế có mất công đánh máy, in ấn rồi đóng quyển không cơ chứ? Nhưng hắn là loại người nào? Hắn có tiền, có địa vị, có nhan sắc, có chất xám, vì vậy hắn có quyền!

- Chú đi chú cứ đi, kéo tôi theo làm gì?_ nó dài mặt ra nhìn hắn. Lần nào cũng vậy, cứ phải kéo nó vào phòng họp nhìn một đám người mặt lạnh như đi đưa đám vậy, muốn khóc không được muốn cười không xong.
- Vậy cũng được! Nếu em không đi, tôi sẽ gọi điện cho thầy Huy tới đây giám sát em học bài, không làm xong bài tập không được rời nửa bước! Hình phạt của thầy Huy em chắc cũng rõ rồi chứ?_ hắn nhếch miệng.
- Không cần, nhất thiết không cần, sao chú có thể đối đãi với trẻ vị thành niên như thế chứ?
- Em xác định đầu óc em là đầu óc của trẻ vị thành niên?_ hắn nhíu mày nghi hoặc nhìn nó. Đại não nó phát triển như thế nào hắn còn không biết ư?
- Hì hì, theo độ tuổi thì là như vậy, nhưng phải có xác suất chứ, bộ chú chưa học xong toán lớp 11 hả?_ nó cười cười
- Không nói nhiều, em muốn thế nào đây, còn 2 phút nữa!
- Tôi đi cùng chú là được chứ gì?
- Vậy mới ngoan chứ, đi thôi!_ hắn trực tiếp đi tới kéo tay nó đi.
Bước vào thang máy, hắn vẫn không thả tay nó ra, bàn tay nó nhỏ bé mềm mại nằm gọn trong bàn tay to lớn ấm áp của hắn, tựa hồ như muốn truyền bớt nhiệt độ của mình sang cho nó. Nó cũng không để ý nhiều như vậy, xụ mặt nhìn về phía trước. Đi họp có gì là vui? Cớ sao phải kéo nó theo? Chẳng lẽ chính là vì ông chú này không chịu được một mình nên mới kéo mình đi chịu cùng. Đúng là họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai mà!
Hắn đứng một bên nhìn sang nó, thấy vẻ mặt ăn vạ của nó không tự chủ được khóe miệng nâng lên một nụ cười. Gần đây, hắn luôn lấy việc trêu chọc nó làm thú vui “tao nhã” của mình. Không hiểu sao, mỗi lần chọc tức nó, khiến nó giận đến nỗi muốn lột da hắn, hắn lại càng thấy vui vẻ. Dạo này hắn cũng cười nhiều hơn. Vì nó? Hay là vì quá khứ kia đang dần chìm vào lãng quên… Cái quá khứ khiến hắn muốn cười không nổi… Cô bé này hắn nhìn thấy từ khi mới sinh ra còn nằm trong nôi, lúc ấy hắn mới 5 tuổi. Hắn còn nhớ lúc ấy, hắn tiến lại gần chiếc nôi, thấy đứa bé đáng yêu trong đó đang ngủ. Hắn khẽ mỉm cười, đưa tay xoa xoa cái má nhỏ mềm mại. Có phải động tác của hắn đã làm động tới giấc ngủ của bé cưng? Em bé khẽ cựa quậy, hơi động đậy mình, hắn nhìn lập tức tái mặt. Em bé thức dậy sẽ la khóc? Hắn phải dỗ thế nào đây, mẹ và bố vừa mới ra ngoài rồi? Nhưng trái với suy nghĩ của hắn, bé con mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp đảo quanh căn phòng một lần, đôi môi chúm lại gần như sắp mếu thì lại nhìn thấy khuôn mặt hắn ngay trước mắt. Bé con giãn môi ra, nở nụ cười thích thú, tay khẽ đưa lên khua loạn xạ trước mặt hắn. Đôi tay mới nhỏ bé và xinh đẹp làm sao! Khóe môi hắn giật giật, vậy mà hắn còn lo bé con sẽ la ầm lên chứ! Biểu hiện này cho thấy có phải bé cưng của hắn rất thích hắn không? Bây giờ nghĩ lại chuyện này, hắn không khỏi bật cười. Một Boss cao ngạo như vậy mà hồi đó lại hồi hộp lo lắng một đứa bé tỉnh dậy sẽ khóc đòi mẹ ư? Chuyện này lan ra thật không còn mặt mũi!

*Đinh*
Cửa thang máy mở ra, hắn kéo nó ra ngoài, đi tới thẳng phòng hội nghị. Những giây còn lại của một phút cuối cùng, hắn cùng nó bước vào! Cảnh tượng này cũng quá quen thuộc với Hội đồng Quản trị của Shine. Con gái cưng của Đại Boss đi cùng với Boss, cảnh này bắt đầu tiếp diễn từ khi hắn bắt đầu làm việc tại Shine. Cái này có được coi là công việc bán thời gian không nhỉ? Khi mà ngoài việc làm Boss ra, thời gian còn lại hắn làm quản gia cho nó, tiền lương hàng tháng vẫn đều đặn chuyển vào thẻ Platinum Card của hắn. Hơn nữa, số thẻ này, hắn còn có vài cái!
- Lâm Boss! Tiểu thư!_ mọi người đều cúi đầu chào hắn và nó.
- Chào mọi người, tôi vào đây lại làm phiền mọi người rồi!_ nó chào, không quên kèm một câu lịch sự. Còn hắn vẫn như thường lệ, chỉ gật đầu không nói một lời, trong khi hắn là người trẻ tuổi nhất trong số những người ở đây, trừ nó ra, vì nó không phải nhân viên của Shine.
- Không sao, không sao, tiểu thư cứ tự nhiên!_ mọi người đều cười xòa. Ai dám đắc tội với con gái cưng của Đại Boss? Ai dám khi dễ “cô chủ nhỏ” của Boss? Có bồi thêm tiền họ cũng không dám, số tiền đó e rằng để mai tang là vừa!
Hắn ngồi xuống chiếc ghế vị trí chủ tọa, nó cũng ngồi xuống chiếc ghế được kê riêng ngay bên cạnh hắn. Trước mặt nó còn đặc biệt để thêm một chiếc nệm nhỏ, đề phòng giữa chừng nó…gục mặt xuống bàn ngủ! Mặt nó méo xệch mỗi khi nhìn thấy cái nệm trước mặt. Có phải nó cố ý đâu, tại mấy cái kiến thức cao siêu mà hắn cùng mọi người dùng nó nào có hiểu cái gì? Không gục xuống ngủ mới là chuyện lạ.
*Cạch*_ cánh cửa phòng mở ra, hắn cùng mọi người chau mày nhìn ra, ai dám cả gan vào sau cả Boss chứ? Tháng này không muốn lĩnh lương à?
- Xin lỗi, tôi tới muộn! Lần đầu tới đây, tôi phải hỏi thăm một số lần!_ một người trẻ tuổi bước vào, người này xem ra phong thái cũng không vừa. Khuôn mặt điển trai xuất chúng, nụ cười nhàn nhạt trên môi. Cao ráo, phong độ. Có nét gì đó…rất giống với…Hắn!
~Jenny~