- Còn lần này…
- Ta không tin tên đó mạng lớn như vậy, sai người ám sát nhiều lần, mà lần nào hắn cũng thoát chết ngay trước cửa Quỷ môn quan. Đều tại con bé Annie, làm hỏng hết kế hoạch của ta. Cũng nhiều năm nay, con bé hận ta lắm, nó cứ như vậy, chẳng chịu lấy người khác, cũng chẳng còn ngoan ngoãn như trước. Rất lâu về trước, nó đã từng bỏ trốn._ ông nhàn nhạt nói.
- Sau đó thì sao ạ?
- Nó đã bỏ trốn thành công. Những người canh chừng đêm đó, đều vì nó mà chịu phạt. Nhưng không biết tại sao, đột nhiên sáng hôm sau, nó lại trở về, trông bộ dạng nó lúc đó, thật khiến người làm bố này đau lòng không thôi. Một bộ dạng thất thểu, mặt nó trắng bệch, bước đi xiêu vẹo, như một cái xác không hồn, chỉ một cơn gió cũng có thể thôi bay nó. Nhưng tuyệt nhiên, nó không nói nửa lời với ta, tự vào phòng, tự sai người khóa cửa lại như cũ. Sau đó cứ tiếp diễn cho tới bây giờ, nó không hề ra khỏi phòng, trừ những lần phá cửa xông ra cứu tên đó._ ông thong thả kể lại chuyện xưa, chuyện rất xưa, từ mười mấy năm trước, ghim vào lòng ông những vết dao đau đớn.
Ông không phải kẻ ích kỉ, không phải tên độc tài, không phải người mất nhân tính, không thương xót con gái ruột của mình. Mà ông, là người đứng đầu của gia tộc, đứng đầu cái gia đình này, là hậu duệ của dòng tộc, ông không thể vì con gái mà phá bỏ luật lệ quy tắc tổ huấn từ nghìn năm trước. Ông thở dài, nhắm mắt lại, phẩy tay một cái, người đàn ông nhanh chóng lủi mất trong màn đêm. Trong phòng chỉ còn lại ánh đèn mờ mờ. Yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng gió thổi cứ vun vút trên cành cây bên ngoài đại sảnh. Có lẽ, ông đã quên mất một điều, quy tắc do con người đặt ra, thì con người cũng có cách đối phó lại những quy tắc ấy. Đôi mắt ông chợt mở ra, một đôi mắt tím, giờ càng tím thẫm trong bóng tối, nhìn vào nó, dường như có một luồng không khí đáng sợ và nguy hiểm bao quanh, một lớp sương mù dày đặc, giăng kín.
Sau khi dời khỏi đại sảnh, bà Kara nhanh chóng chạy tới biệt thự nơi Ramie đang nghỉ ngơi. Bà chạy lên lầu hai, mở ra cánh cửa của căn phòng ngay cạnh cầu thang, nhìn thoáng qua, thấy Ramie đang yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, sắc mặt khá mệt mỏi, phụ nữ sau sinh, đều như vậy. Nhưng bà không thể để như vậy được, bà tiến tới chiếc giường, gương mặt phờ phạc, dùng tay lay nhẹ cánh tay Ramie. Ramie đang nhắm mắt tĩnh dưỡng, bắt gặp một lực đạo tác động đến, liền nhíu mày liễu, từ từ mở mắt, chỉ thấy trước mặt là bà Kara, nhưng không thấy con gái cô đâu cả, lẽ nào… Cô hoảng sợ vùng dậy, ngồi trên giường kéo tay bà Kara.
- Bà Kara, con gái cháu đâu rồi, đứa nhỏ đâu rồi?_ Ramie hoảng hốt nhìn bà, khuôn mặt mệt mỏi càng thêm phần nhợt nhạt, yếu ớt.
- Ramie, là Ngài ấy, Ngài ấy đã phát hiện ra cô đã lừa Ngài ấy!_ thấy vẻ mặt hoảng hốt của Ramie, bà cũng rất thương cảm.
- Cái gì? Bà nói sao chứ? Ông ấy đã phát hiện ra? Sao, sao có thể như vậy được?_ Ramie bàng hoàng nhìn bà Kara.

- Là màu mắt! Lúc Ngài ấy bế đứa nhỏ, nó đã tỉnh dậy, màu mắt của nó, là màu xanh chứ không phải màu tím!
- Là vậy sao? Cháu thật sơ suất, lại không nghĩ ra việc này ngay từ đầu! Thế nhưng cứ như vậy mà bị phát hiện, phải làm sao bây giờ?_ Ramie cười yếu ớt._ Bà Kara, vậy nó đâu rồi, đứa nhỏ đâu rồi, sao bà không mang nó về đây? Bà để nó đi đâu rồi?
- Chuyện này, thật ra…_ Bà Kara ngập ngừng, nửa muốn nói, nửa lại không, chỉ sợ nói ra, cô vốn suy sụp, lại càng suy sụp hơn.
- Bà mau nói đi, con gái cháu đâu rồi? Nó đâu rồi?_ cô mất bình tình, giữ chặt tay bà Kara, trong mắt hiện rõ lo sợ cùng hoang mang.
- Đứa nhỏ, đứa nhỏ đó, sau khi bị Ngài ấy phát hiện, không phải người của dòng tộc, liền sai Hunter đem đi._ nói đến đây, bà chợt ngừng lại, thật tình, bà không muốn nói tới câu tiếp theo, sợ cô gái bà chăm sóc từ nhỏ tới lớn này sẽ không chịu nổi đả kích mạnh.
- Bà nói tiếp đi, Hunter đã mang con gái cháu đi đâu?
- Hắn đã mang, đã mang đứa nhỏ tới hồ Miti!
- Gì chứ?_ cô hoàn toàn sững sờ.
Họ mang con gái cô tới hồ Miti sao? Ông ta thật độc ác, thật mất hết nhân tính, lại sai người mang con gái cô, mang cháu ông ta tới hồ Miti? Ông ta muốn giết chết đứa nhỏ vừa mới ra đời không lâu sao? Đứa nhỏ này đâu có tội, sao lại giết nó? Nó vốn không phải người trong tộc, bị ném vào đó, chỉ có con đường chết. Đứa hỏ, đứa hỏ vô tội, là cô đã hại nó, là người mẹ vô dụng này đã giết chết con gái mình, giết chết đứa con mình mang thai 9 tháng 10 ngày. Là cô đã sai khi giữ lại nó ư, nếu không phải cô giữa lại nó, thì nó sẽ không phải chết đau đớn trong hồ Miti đáng nguyền rủa đó.

- Ngài ấy ra lệnh cho Hunter mang đứa nhỏ tới hồ Miti, để nó ở trong hồ trong một tuần. Nếu sau một tuần, đứa nhỏ còn sống, ông ấy sẽ giữ lại, còn không, sẽ khiến cho đứa nhỏ biến mất hoàn toàn không dấu vết._ bà Kara lẳng lặng nói, hốc mắt chợt đỏ, bà thương thay ột sinh linh nhỏ bé, mạng sống, cư nhiên lại mỏng manh như vậy. Có trách, cũng chỉ trách đứa bé được sinh ra không đúng gia thế, không đúng thời điểm.
- Trời ơi, con gái tôi, con…_ cô đau đớn thốt lên, trái tim thổn thức, nghẹn ngào, lòng dạ quặn thắt, khóc nấc lên, nước mắt theo đó tuôn ra từng hàng, từng hàng một, nối tiếp nhau chảy không ngừng trên gò má xinh đẹp.
- Ramie…_ bà Kara nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, bàn tay vuốt nhẹ sống lưng cô, một cách thức an ủi đơn giản nhất.
- Phải làm sao? Phải làm sao? Phải làm sao bây giờ?_ cô vô thức lặp lại một câu nói, cô thật sự đang rất hoảng loạn, con gái cô, cứ như vậy mà chết đi ư? Cô mới chỉ được nhìn mặt nó có một lát thôi mà.
- Ramie, đừng như vậy, có lẽ đứa nhỏ không có duyên với cô. Cô mau bình tĩnh lại đi, đừng tự làm khổ mình như vậy.
- Không được, con gái, con không được chết. Đúng rồi, đúng rồi, cháu phải đi tìm Annie, chị ấy sẽ giúp cháu, chị ấy sẽ giúp cháu._ cô chợt đứng dậy, loạng choạng xỏ chân vào đôi dày đế bệt, vơ vội chiếc áo khoác mỏng mặc vào, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa trong tình trạng rất phờ phạc, có thể gục bất cứ lúc nào. Bà Kara thấy vậy, vội vàng chạy đuổi theo phía sau.
Đằng sau đại sảnh, là một rừng cây rộng lớn, trải dài, nhìn qua có vẻ rất âm u, lạnh lẽo, trên mặt đất, cỏ cũng mọc dày đặc. Sâu thẳm trong khu rừng, về phía nam, có một ngôi biệt thự màu trắng, trơ trọi, đơn độc. Có thể thấy, ngôi biệt thự này đã lâu không có người lui tới nhiều, nhìn vào, cũng không biết đâu là lối đi ban đầu, chỉ còn thấy cỏ rậm rạp, um tùm, cũng không có người sửa sang, cắt tỉa, cây cối xơ xác, như một vùng đất bỏ hoang. Căn biệt thự trống trải ở đây cùng năm tháng, hứng chịu mọi mưa gió, bão bùng, yên lặng…
Thấp thoáng nơi khung cửa sổ tầng 2, có một bóng dáng mảnh khảnh đứng đấy, cô độc. Đôi mắt tím vô hồn nhìn ra ngoài, đôi mắt này từ lâu đã không còn sự sống nữa, cứ như nó xuất hiện chỉ là một sự tồn tại hữu ý. Chủ nhân của đôi mắt ấy là một người phụ nữ gần 40 tuổi, nhưng thoạt nhìn, trẻ hơn so với tuổi rất nhiều. Trên khuôn mặt tuyệt đẹp ấy không một chút dấu vết thời gian, dường như con người này không hề phải hứng chịu một chút dư âm nào của tuổi tác, không nếp nhăn, không tàn nhang, không nám, chỉ độc một màu trắng trẻo mịn màng, mái tóc suôn dài mềm mượt vẫn còn đen nhánh. Người phụ nữ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng dài, gấu váy nhẹ nhàng uốn lượn theo từng làn gió thổi. Một người phụ nữ đẹp, rất đẹp.
Tầm mắt người phụ nữ nhanh chóng rơi xuống phía dưới mặt đất, nơi có tiếng bước chân dồn dập của con người. Đôi mắt tím ánh lên tia sáng. Là Ramie, đã lâu không gặp Ramie rồi. Người phụ nữ nhìn quanh một lượt, chẳng mấy chốc Ramie đã chạy vào trong ngôi biệt thự, theo sau còn có bà Kara, thế nhưng họ lại không chịu bất kì sự ngăn cản nào, cứ thế mà thuận lợi đi vào trong. Người phụ nữ này thừa biết, cô luôn bị nhóm người ảnh vệ theo dõi, họ ẩn nấp xung quanh ngôi biệt thự, chỉ cần có người vào đây hoặc cô có ý muốn ra ngoài, lập tức họ sẽ xông ra ngăn cản. Được tự do ra vào đây, chỉ có người đứng đầu gia tộc, cũng chính là bố cô, cùng với một người thanh niên trẻ tên là Hunter, người rất được bố cô tín nhiệm, mấy năm gần đây, đều do cậu ta kiểm soát. Mới tối qua thôi, cô không cẩn thận gây ra tiếng động nhẹ, cậu ta lập tức phát giác, chạy tới phòng cô mà xông vào, rất may cô kịp ứng phó, nếu không, tất cả đều đổ bể hết. Cô cụp mắt lại, rời khỏi cửa sổ, tiến đến ngồi lên chiếc ghế sofa trong phòng. Ngôi biệt thự này rất rộng, rất lớn, nhưng chỉ có mình cô ở đây, cô đơn một mình 17 năm qua. Trống vắng, lẻ loi, một bóng người, xa cách, nhiều năm, liệu còn nhớ?

Phía dưới, tiếng bước chân chạy trên bậc thang ngày càng gấp gáp. Cô nghi hoặc, không biết đã xảy ra chuyện gì, mà Ramie lại đột nhiên đến đây, mà còn không bị ngăn cản nữa, chắc hẳn bố cô đã cho phép.
Cánh cửa phòng cô bật mở, đứng chắn trước cửa là dáng người mỏng manh của Ramie đang cúi đầu thở gấp. Nếu cô nhớ không lầm, hẳn hôm nay là ngày sinh của Ramie, vậy sao con bé lại ở đây, nhìn Ramie, đã sinh rồi, sao còn không ở trong phòng nghỉ ngơi mà chạy tới đây vội vàng như vậy? Theo sau Ramie, là bà Kara cũng đang thở mệt nhọc.
- Annie…_ Ramie nhanh chóng lấy lại sức, chạy vội vào phòng ôm lấy người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa. Ôm chặt lấy Annie, lập tức bật khóc nức nở.
- Có chuyện gì vậy?_ Annie ngạc nhiên nhìn bà Kara, muốn tìm một lời giải thích.
- Thưa cô Annie, chuyện là thế này…
Bà Kara kể hết lại đầu đuôi mọi chuyện cho Annie nghe, cô càng nghe, càng nhíu chặt đôi lông mày lá liễu, còn Ramie ngày càng khóc dữ dội hơn. Nghe xong câu chuyện, sắc mặt Annie âm trầm, ôm chặt Ramie, vỗ vỗ lưng, cô hiểu rõ tâm trạng của Ramie lúc này, cô cũng đã trải qua việc đánh mất con, cô hiểu nỗi đau ấy chứ. Nhưng chí ít, con gái cô vẫn còn sống tốt, nhưng con gái Ramie thì…
- Annie, chị mau giúp em đi, chị mau tìm ông ấy, bảo ông ấy tha cho đứa nhỏ đi, đứa nhỏ không có tội, sao lại làm hại nó?
- Được, chị…
- Không cần, muộn rồi!_ cắt ngang câu nói của Annie, là giọng một người khác, là Hunter, cậu ta đang đứng trước cửa phòng.
- Hunter, cậu, cậu, đứa nhỏ, đứa nhỏ đâu? Con gái tôi đâu, cậu đã mang nó đi đâu rồi? Mau trả lại con cho tôi!_ Ramie nức nở khóc, không ngừng hỏi Hunter.

- Đang ở dưới hồ Miti, e là không lâu nữa, chúng ta sẽ cùng thấy xác nó nổi lên!_ Hunter miệng không biến sắc nói, tựa như mới đây thôi, cậu ta không phải hại chết một đứa bé, mà chỉ là thuận tay ném một thứ đồ đáng bị bỏ đi thôi.
- Cậu, mau trả con lại cho tôi, trả con lại cho tôi…_ Ramie suy sụp ngã xuống sàn nhà, cả người như không còn sức lực.
- Rất tiếc phải nói điều này, nhưng không lâu nữa, đứa nhỏ sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này. Có trách, cô hãy tự trách chính bản thân mình, đã lựa chọn cho nó cái chết đầy đau đớn._ bỏ lại một câu nói, Hunter quay người bước đi, rất nhanh không còn bóng dáng. Cậu ta sau khi ném đứa nhỏ vào hồ Miti, thuận đường ghé qua đây xem một chút thôi.
- KHÔNGGGGG!!!!!!!!!!!!_ Ramie thét lên một tiếng, sau đó, cả người cạn kiệt sức lực, liền mất lực ngã sụp xuống, ngất xỉu.
- Ramie, Ramie,… mau, bà mau giúp tôi đặt nó lên giường!_ Annie gọi em gái mấy tiếng, liền gọi bà Kara giúp một tay, đưa Ramie lên chiếc giường của cô gần đấy.
Ramie là con gái út của chú cô, trước Ramie còn có hai người anh trai, họ đều lập gia đình, có con cả rồi, giờ đang phụ trách việc trong gia tộc giúp bố cô. Cô coi cô em họ này như là em ruột của mình, mà Ramie từ nhỏ tới lớn cũng đều quấn lấy cô. Cô biết, Ramie có quen bạn trai trước khi lấy chồng, nhưng cậu ta, lại là người ngoại tộc, bố cô hoàn toàn không cho phép điều đó xảy ra, đã ngăn cản việc họ quen nhau. Sau đó, hai người họ chia tay, Ramie lấy người được bố cô chỉ định, là một người con trai năm nay 31 tuổi, là người một lòng một dạ thương yêu Ramie. Khi hai người họ lấy nhau, Ramie đã mang thai hơn hai tháng. Việc này ngoài cô, bà Kara, còn có chồng Ramie biết việc này. Cậu ta rất cưng chiều Ramie, yêu thương cô ấy tới nỗi ngấm ngầm chịu đựng, chấp nhận để Ramie sinh đứa nhỏ này ra. Nhưng cuối cùng sự việc lại ra nông nỗi này, không những bị phát hiện, mà đứa nhỏ cũng phải chịu đựng hình phạt đắt giá – cái chết! Hiện tại, chồng Ramie không có ở đây, nhưng e chừng, dù có ở đây cũng không thể vãn hồi được gì, có khi còn bị trừng phạt nữa. Chỉ có thể tiếc thương thay số phận bi ai của đứa nhỏ, mong rằng kiếp sau, nó sẽ gặp được một gia đình tốt hơn, coi như kiếp này, là Ramie mắc nợ đứa bé.
- Bà Kara, bà mau liên lạc với chồng cô ấy, kêu cậu mau chóng về đây, nếu không, hậu quả thế nào, tôi không dám nói trước đâu!_ nhìn khuôn mặt mệt mỏi của em gái, Annie dặn dò bà Kara.
- Vâng, tôi đi ngay!_ bà Kara nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Annie nhẹ vuốt tóc em gái, hi vọng sau này, Ramie sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn, đứa nhỏ này, đành phải nói lời xin lỗi nó. Nhắm mắt lại, một dòng nước trong suốt trào ra nơi khóe mắt, lăn nhẹ xuống…
~Jenny~