- SAO LẠI LÀ ANH NỮA VẬY ??? CÁI TÊN XUI XẺO KIA !!!_ nó hét lên.
- Xin lỗi, tôi không có cố ý làm vậy đâu mà!_ vị soái ca bối rối đỡ nó đứng lên, coi bộ gặp anh xui xẻo như vậy à, sáng thì hại nó suýt chút nữa được bay trên trời, giờ lại khiến nó ngã xuống đường ngay giữa phố, trở thành tâm điểm của sự chú ý.
- Ừ, không cố ý, cũng may là anh không cố ý, chứ nếu anh cố ý thật, không biết giờ này hồn phách tôi đang lang thang ở đâu không biết nữa! Đồ sao chổi!_ nó đứng dậy, lặp lại động tác phủi bụi cách đây không lâu, cái váy trắng của nó lại thêm vô số vết bẩn nữa, nhìn thật là khó chịu!
- Em có sao không? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?_ soái ca vẻ mặt khẩn trương nhìn nó.
- Nhờ phúc của anh, tôi vẫn chưa chết được!_ nó nói vẻ mặt chưng hửng.
- Vậy thì tốt quá!
- Thôi, anh làm ơn đứng cách xa tôi ra một chút, mắc công tôi lại chụp ếch thêm lần nữa, mất mặt chết đi được!_ nó vừa nói, vừa bước ra xa vài bước, cách vị soái ca kia một khoảng.
- Thôi mà, tôi đâu có cố ý đâu, với lại, tôi cũng đã xin lỗi em rồi còn gì?
- Ừ, anh xin lỗi, nhưng tôi không tha thứ, anh làm gì được tôi?_ nó hất mặt, nó đã thù ai, nó thù cho tới số nhé!
- Sao em ngang như cua thế?
- Ừ, tôi ngang như cua đấy, mắc mớ chi tới két sắt nhà anh? Bộ anh ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm à mà cứ chọc tức tôi hoài vậy?
- Tôi…
- Tôi làm sao? Tôi không có thời gian đâu, làm ơn đừng làm phiền tôi nữa!_ nó mặt nặng mày nhẹ nói, quay người bỏ đi, chẳng buồn để ý đến mặt mũi vị soái ca kia, xung quanh mọi người đã vây lại xem trò vui, đằng nào nhân vật chính cũng toàn là tuấn nam mỹ nữ cả, tội gì không xem?
- Này!_ vị soái ca gọi với, nhưng nó thì đã rẽ đám đông để mà đi xa rồi, dù nó có nghe thấy, chắc chắn nó cũng chẳng quay đầu lại. Anh đành bất lực thở dài, hôm nay anh toàn gây ấn tượng xấu với nó không hà, biết làm sao bây giờ, nó cũng khó tiếp cận quá, người gì đâu mà ngang bướng thế không biết!
Nó vùng vằng bước đi, mặt hầm hập, nếu giờ ai dám chọc vào nó, đảm bảo tên đó sẽ chết rất khó coi! Nó mím chặt môi, thằng cha khùng khùng ban nãy ở đâu chui ra vậy, khiến cả ngày hôm nay nó xui xẻo hết mức, đồ đáng chết, đồ sao chổi, đừng để ta tóm cổ được mi, ta sẽ khiến mi hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này, hừ! Nó bắt một chiếc taxi gần đó, trở về căn biệt thự lộng lẫy giữa lòng thành phố Oxford hoa lệ này!
~~ Rome, Italia.
- Nó bắt đầu chưa?_ ngồi trong một căn phòng sang trọng lối cổ điển châu Âu, xung quanh sáng bóng ánh kim loại, dưới ánh đèn mờ mờ, để lộ một người đàn ông ngồi trên một chiếc ghế chạm khắc rồng phượng to lớn.

Ông ta tay cầm tẩu thuốc, thỉnh thoảng phả va làn khỏi mờ ảo. Người đàn ông này đã ngoài 60, trên mặt là những hằn vết mà thời gian để lại, nhưng vẫn không giấu được phong thái đĩnh đạc, cao quý, sự uy nghiêm như một con rồng năm nào!
- Rồi thưa ngài!_ một người đàn ông trạc tuổi đứng bên cạnh cung kính trả lời.
Căn phòng lại im lặng, hai người đàn ông đều không nói gì, một người không muốn nói và một người không dám nói. Bên ngoài căn phòng, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng bước chân đều đều của đội ám vệ tinh nhuệ. Đây là tòa nhà cao lớn và hùng mạnh nhất Italia, với những trang thiết bị hiện đại nhất trên thế giới, vừa tự sản xuất, vừa nhập khẩu độc quyền từ Mỹ!
- Được, bảo nó phải hoàn thành việc này thật tốt, điều tra cho thật kĩ! Ta không tin không tìm được gì!_ rất lâu mới nghe người đàn ông uy nghiêm đó lên tiếng, tay nắm chặt trên tay cầm của chiếc ghế rồng phượng kia.
- Vâng thưa ngài!_ sau khi trả lời, người đàn ông trạc tuổi kia cung kính cúi người, đi ra khỏi căn phòng tịch mịch này!
Người đàn ông ngồi lại trong căn phòng khẽ thở dài một tiếng! Ấy thế mà đã 17 năm rồi, nhanh thật, 17 năm! Con bé chắc cũng đã lớn rồi! Thật xin lỗi cháu, nhưng ông không thể chấp nhận được chuyện này, cháu tha thứ cho ông, chuyện năm ấy, ông phải điều tra lại cặn kẽ thêm một lần nữa! Cúi đầu nhìn bức ảnh đặt trên bàn, người đàn ông nhìn chăm chú hồi lâu. Trong ảnh là ba người, trong có vẻ là một gia đình, một bố, một mẹ, một con gái, mặt người con gái ấy cười thật hạnh phúc, thật dịu dàng! Ông vươn tay lấy bức ảnh ôm vào trong ngực, ánh mắt bi thương.
- Con gái của ta, ta biết con rất buồn, nhưng ta buộc lòng phải làm như vậy! Hãy tha thứ cho ta!_ một giọt nước trong suốt tràn ra khóe mắt người đàn ông…
~~ Trở lại căn biệt thự sang trọng, nó trả tiền taxi rồi nhập mật mã ở chiếc cổng lớn cao gần 3 mét! Cửa nhanh chóng bật mở, nó bước vào. Để vào được nhà, nó phải đi qua một khu vườn xanh mướt cỏ, trồng vô vàn những loài hoa khác nhau, đường đi được trải bằng những hàng đá trắng thẳng tắp, bên cạnh nhà, là một cái hồ bơi khá rộng, nước trong veo, ở giữa khu vườn chính là tòa biệt thự màu trắng rộng lớn, xây theo kiến trúc châu Âu cổ điển, đẹp lộng lẫy, xung quanh trồng rất nhiều cây xanh, đây được coi là mảnh đất đẹp nhất Anh quốc, trước đây Hoàng tử Anh đã từng chọn nơi này làm nơi nghỉ dưỡng cuối năm!
- Chào tiểu thư!_ những người giúp việc trong nhà thấy nó vào, liền dừng lại mọi công việc đang làm, cúi đầu chào nó.
- Vâng, chào mọi người!_ nó cũng gật đầu chào, nở nụ cười tươi rói.
- Tiểu thư, tay cô làm sao thế? Sao váy lại vấy bẩn thế kia?_ tiếng một người phụ nữa đã trung niên vang lên.
Bà là quản gia ở căn biệt thự này, bà nổi tiếng là kĩ tính, ai làm việc không cẩn thận, nhất định sẽ bị quở trách nặng nề, có khi cũng bị giảm cả tiền lương. Bà quản gia này làm việc ở đây từ khi nó 5 tuổi, theo bố sang Anh phát triển tập đoàn. Nó cũng khá quen với tính tình bà, nó biết bà chỉ khó tính ngoài mặt thế thôi, chứ trong lòng bà cũng rất yêu quý mọi người. Bà chăm sóc nó cẩn thận chu đáo như một người mẹ, mỗi lần như vậy, nó đều cảm thấy lòng mình thật ấm áp. Nó cũng quý bà lắm chứ, có việc gì nó đều kể hết với bà, mà lần nào, bà cũng chăm chú lắng nghe nó nói, đôi khi là câu khích lệ, có lúc là lời động viên, khi thì cái xoa đầu nhè nhẹ, rồi những cái mỉm cười ấm áp,… Bà quan tâm nó, có lẽ chỉ sau mỗi hắn! Haizz, lại hắn nữa rồi!
- À không có gì đâu ạ! Bà đừng có lo!_ nó mỉm cười lấy lòng.
- Không có gì? Cô định lừa con nít đấy hả?_ bà nghiêm mặt nhìn nó.
- À thì thật ra, thật ra thì…_ nó sờ sờ mũi, không biết nên nói sao cho phải.
- Thật ra cái gì?_ vẻ mặt bà khẩn trương nhìn nó.
- Thật ra thì cháu mới được làm diễn viên chính ột cảnh trong một bộ phim của điện ảnh Hollywood ý mà!

- Nói rõ ra xem nào!
- Thì, thì, cháu đang đứng hóng gió trên sân trượng của Oxford, đúng lúc đó, có một tên dở hơi chết bầm lao đến, làm cháu giật mình, thế là ngã nhào ra phía trước, rơi xuống dưới ạ! Cũng may…_ nó nhìn mọi người, ai cũng đang nín thở nghe nó kể cả_ Cũng may là tên đó kịp giữ tay cháu lại, nếu không, giờ người đang đứng trước mặt mọi người, hì hì, không phải người bằng xương bằng thịt đâu ạ!
- Thật may quá!_ mấy người giúp việc thở phào nhìn nhau.
- Cô cũng thật là, thôi mau lên phòng thay quần áo đi, lát tôi lên tôi thoa lại thuốc cho!_ bà quản gia nhìn nó nói, trông bà lúc này thật dễ sợ.
Nó nuốt nước bọt cái ực, nguy hiểm quá, sao bên cạnh nó toàn những người có máu xã hội đen thế này? Nào bố, nào hắn, giờ là bà quản gia, hic, không biết nó còn gặp phải ai nữa không đây?
- Vâng, cháu lên liền! Tôi lên nhé mọi người!_ nó vâng dạ với bà quản gia rồi quay sang cười với mọi người.
- Vâng, tiểu thư!
Nó phóng cái vèo lên lầu, chẳng mấy chốc đã vọt vào trong phòng nó. Đóng cửa lại, nó thở phào một cái, không chạy nhanh chắc chết quá! Đợi bà quản gia tra khảo chỉ còn thiếu nước đi đầu thú thôi! Yah, sao nó mong hắn mau mau đến đây quá! Nó vỗ vỗ hai bên má của mình, rồi mở tủ đồ lấy một bộ váy ra, vào phòng tắm. Trong phòng lại vang lên tiếng nước xả đều đều…
Đợi nó ra ngoài, cũng đã là thời gian của 20 phút sau. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, nó đã nhìn thấy ngay bà quản gia đang ngồi trên chiếc ghế salon cạnh cửa sổ trong phòng nó. Nó thầm thắc mắc, không biết bà đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, mà sao tóc bà vẫn còn đen nhánh thế kia, chỉ có mỗi khuôn mặt là có những nếp nhăn nơi khóe mắt, thêm một chút tàn nhang. Nhiều lúc nó thấy sao bà lại có khí chất hơn người thế nhỉ, đặc biệt là lúc giáo huấn mọi người. Nhưng nó cũng lắc đầu cho qua, nó không quan tâm được nhiều như vậy, bà là ai cũng được, còn giờ, nó chỉ cần biết bà là quản gia của nó ở đây là được rồi!
- Bà, bà vào khi nào vậy ạ?_ nó tiến lại, ngồi trên chiếc giường lớn đặt giữa phòng.
- Mau đưa tay lại đây, tôi thoa lại thuốc cho cô!_ bà đứng lên, rời khỏi ghế, bước vài bước tới bên chiếc giường của nó.
Nó chìa cánh tay đang băng gạc ra, bà nhẹ nhàng tháo băng, dùng thuốc sát trùng rửa lại cho nó. Nó nhíu mày lại chịu đau, tuy vết thương không nghiêm trọng, nhưng cũng rách một vệt dài trên da. Bôi thuốc cho nó xong, bà băng lại vết thương cho nó, đường băng thẳng, lại đẹp nữa! Nó chỉ nhìn vết thương, mà không để ý rằng, suốt quá trình băng bó, ánh mắt bà quản gia hiện lên một tầng sương mỏng, đầy bi thương và đau lòng…
Đóng lại hộp y tế, bà quay người bước ra ngoài, nó ngồi im trên giường nhìn bóng dáng phía sau bà. Bóng lưng bà, nó thấy quen thuộc quá!
- Một lát nữa, cô xuống nhà ăn tối nhé! Hình như tối nay, ông chủ sẽ về ăn cơm cùng!_ trước khi đóng cánh cửa, bà nhìn nó, thông báo.
- Vâng, lát nữa cháu xuống!_ nó mỉm cười.
Nhìn cảnh cửa đóng lại, nó thở dài. Ăn cơm cùng bố, sao nó thấy khó khăn quá, chẳng mấy khi bữa cơm của nó vui vẻ cả, bữa nào nó cũng phải năn nỉ hết người này, hăm dọa hết người kia thì bà quản gia với mấy cô giúp việc mới ngồi xuống bàn cơm ăn cùng nó, nếu không, lại chỉ có mình nó ngồi ăn thui thủi một mình. Nhưng lần nào bố nó về nhà ăn cơm, bà quản gia cũng là người biết đầu tiên, dường như bà nắm rõ trong tay hành tung của bố vậy! Nó thấy ghen tị với bà quá, lâu lắm rồi nó không được nói chuyện với bố, nó chỉ tồn tại ở trong căn nhà này, như một lẽ dĩ nhiên! Hay là tuần sau, nó xin chuyển vào kí túc xá của Oxford? Nó âm thầm quyết định, ở đó một mình, chắc nó sẽ tự do hơn, đợi hắn sang, nó sẽ năn nỉ hắn mua một ngôi nhà khác, nó chán ở đây rồi! Ơ mà sao hắn lâu sang thế nhỉ? Nó tự nhủ rồi lại cốc vào đầu mình, hắn mới gọi lúc chiều, sao có thế sang luôn được chứ?

Nó ngồi suy nghĩ trong phòng một lát, rồi đứng dậy đi xuống đại sảnh. Bên dưới, mọi người đang tất bật chuẩn bị bàn ăn, người bê bát, người đặt đĩa, người bưng thức ăn, mọi thứ thật tấp nập! Nhưng nó không nhìn thấy bà quản gia đâu cả, bà đã đi đâu? Chắc bà đang ở trong phòng!
- Chào tiểu thư!_ thấy nó xuống, mọi người lại cúi người chào nó.
- Vâng, mọi người cứ làm việc tiếp đi, đừng để ý tới tôi!_ nó gật đầu, bước tới bộ ghế sofa bên ngoài phòng khách.
Ngồi xuống một chiếc ghế, nó thở dài ngao ngán, nhà thì neo người, vậy mà ở trong căn biệt thự to khủng thế này, thật lãng phí! Nó với tay lấy chiếc remote trên bàn, mở TV lên, chuyển đi chuyển lại các kênh, nó dừng lại trước một kênh kinh tế thế giới. Hắn đang trên truyền hình, trả lời phỏng vấn, nhìn hắn vẫn vậy, chỉ là lúc này, trông hắn thật lãnh huyết và nghiêm túc. Nó nhìn hắn một lúc, rồi xoay người tắt TV. Xem làm gì nữa, nó sắp được gặp người thật rồi, xem người trên TV làm gì?
- Thưa, ông chủ đã về ạ!_ theo tiếng chào của mấy người giúp việc, nó cũng ngẩng đầu về phía cửa chính, bố nó vừa mới bước vào.
- Con chào bố!_ nó hững hờ chào, xong lại nhanh chóng quay mặt đi.
- Con gái bố sao thế?_ thay đôi dép đi trong nhà, bố nó cầm cặp tài liệu tiến tới bàn tiếp khách.
Bố nó là một người đàn ông vẫn còn khá trẻ, 41 tuổi nhưng lại khai man với giới truyền thông tận 10 tuổi, nói rằng năm nay ông đã 51 tuổi. Gương mặt bố nó vẫn vô cùng điển trai, nếu không muốn nói là so với lúc đôi mươi, chẳng khác biệt gì cả, không nếp nhăn, không vết chân chim, một làn da sáng bóng, đôi khi nó cũng ghen tỵ với cả bố mình! Không một chút dấu ấn của thời gian trên mặt! Có thể với mọi người, bố là một người đàn ông hoàn hảo và thành đạt, hơn nữa cũng góa vợ rồi, là mục tiêu theo đuổi của rất nhiều quý cô, nhưng với nó, bố là người bố không hiểu con gái! Chỉ vậy thôi!
- Con không sao đâu ạ! Con vào phòng ăn trước!_ nó lẳng lặng nói rồi đứng dậy vào phòng ăn, bây giờ, cho dù nó có phải ăn một mình, nó cũng chấp nhận. Nhìn thấy bố, là bao nhiêu bực tức trong lòng nó lại trào dâng.
Ông Lâm nhìn theo bóng dáng nó mà không hiểu chuyện gì! Ông chọc tức con gái ông hồi nào vậy? Có mấy khi ông gặp nó đâu, vậy thì chọc tức nó lúc nào? Không phải vì lí do này, mà con gái giận ông đấy chứ? Ông có muốn như vậy đâu, nhưng công việc không cho phép ông lơ là! Làm sao bây giờ? Thằng Nhật lại không chịu sang đây, ông thở dài bất lực! Cầm theo cặp tài liệu lên lầu, ông vào phòng, đóng cửa lại!
Nó ngồi trước bàn ăn thịnh soạn, thế nhưng, lại chẳng muốn động đũa một chút nào! Nó nhìn hết món này, lại nhìn sang món kia, toàn là món nó thích, nhưng giờ lại ngán vô cùng, chẳng muốn ăn!
- Con sao vậy? Sao không ăn cơm đi?_ tiếng ông Lâm vọng lại từ phía sau nó. Ông bước đến chiếc ghế đầu bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống. Bố hỏi, nó cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn.
- Con không sao!_ nói rồi, nó với lấy ly sữa nóng trên bàn, một hơi uống sạch, đặt ly sữa xuống, nó nói_ Con no rồi ạ, con lên phòng đây, bố ăn đi ạ!_ nói xong, nó đứng dậy, bước lên cầu thang lên lầu, để lại đằng sau, một người bố đang sững người.
Con gái ông ghét ông đến như vậy sao? Mấy chị giúp việc nhìn nó khó hiểu, không phải thường ngày tiểu thư của bọn họ rất mong được ăn cơm chung với ông chủ hay sao, cư nhiên hôm nay lại thế này?
Đóng cửa phòng lại, nó chạy tới chiếc giường, nằm sấp xuống, nước mắt chảy dài, thấm xuống gối. Những tiếng thút thít vang vọng khắp phòng. Nó thấy tủi thân vô cùng, sao người khác thì được bố mẹ quan tâm cưng chiều, còn nó thì không được? Sao người khác ngày nào cũng được ăn cơm, trò chuyện tâm sự cùng bố mẹ, còn nó thì không được? Nó cần gì nhiều tiền chứ? Nó cần gì giàu có chứ? Nó cần gì danh tiếng chứ? Cái nó cần, chỉ là tình yêu thương của người thân trong gia đình thôi! Sao chẳng ai cho nó chứ?
- *Cốc…cốc…*_ tiếng gõ cửa vang lên_ Tôi vào được chứ?
- Vâng!_ nó ngồi dậy, lau đi nước mắt còn vương trên mặt, nhưng đôi mắt thì đã sưng đỏ.
- *cạch*_ cửa mở ra, bà quản gia lặng lẽ bước vào.
- Sao bà lại lên đây, bà ở dưới đó ăn cơm đi ạ!_ nó ôm đống chăn vào người, cúi đầu hỏi nhỏ.
- Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng! Thường ngày, không phải cô rất muốn được ăn cơm cùng bố sao?_ bà nhẹ ngồi xuống cạnh nó.

- Cháu rất muốn, nhưng nhìn thấy bố, cháu chỉ thấy khó chịu thôi!
- Sao vậy?_ bà khẽ vuốt những lọn tóc nó.
- Cháu cảm thấy, hình như bố ghét cháu, bố không muốn nhìn thấy cháu, bà biết không, số lần cháu gặp được bố, chỉ đếm trên đầu ngón tay! Cháu sang đây đã hơn một tháng, mà đây mới là lần thứ hai cháu được gặp bố! Lúc nào, cái bố coi trọng nhất, quan tâm nhất, cũng chỉ là công việc! Cháu có cần phải giàu có, phải nhiều tiền đâu, cháu chỉ cần bố quan tâm yêu thương cháu, như vậy khó khăn lắm sao? Cháu đã không có mẹ, cháu không được mẹ chăm sóc yêu thương, bây giờ, ngay cả bố cũng không cần cháu nữa ư? Có phải nhìn cháu rất đáng ghét hay không mà bố luôn luôn muốn tránh cháu? Hức…hức…_ nó vừa nói, nước mắt lại lăn dài trên mặt, chảy như không muốn ngừng lại.
- Con gái, thực xin lỗi con!_ bên ngoài, cửa phòng đang mở, ông Lâm đang đứng đấy, hốc mắt ông cũng đỏ hoe. Bà quản gia mau chóng đứng dậy, tiến ra ngoài, để lại không gian cho hai bố con nó. Bố nó bước vào, nó quay người, nằm xuống giường.
- Con gái, người đáng ghét phải là bố, là bố quá vô tâm, là bố đã không hiểu con! Bố chỉ muốn sự nghiệp thật thành công, cho con một cuộc sống hạnh phúc, no đủ, nhưng bố không ngờ, điều con thật sự cần, lại không phải những thứ ấy! Là bố không tốt, tha thứ cho bố nhé, con gái!_ ông ngồi xuống giường, bên cạnh nó.
- Bố!_ nó vùng dậy khỏi chăn, sà vào lòng ông, ôm thật chặt!
- Con gái, từ giờ, bố nhất định sẽ quan tâm tới con nhiều hơn, sẽ đặt con lên hàng đầu, công việc có thể không có, nhưng bố không thể để mất con được, con gái ạ!_ ông ôm nó, vuốt những sợi tóc nó. Bấy lâu nay, con gái ông đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, ông nhất định phải bù đắp lại tất cả cho nó, đứa con gái tội nghiệp của ông!
- Bố sẽ quan tâm đến con nhiều hơn chứ?
- Ừ!
- Bố sẽ yêu thương con hơn chứ?
- Nhất định!
- Bố sẽ về nhà thường xuyên chứ?
- Được!
- Bố sẽ…
- Con gái à, tất cả những gì con muốn, bố sẽ đáp ứng tất cả!_ không đợi nó nói thêm, ông đã nói trước, những gì nó muốn, ông sẽ đồng ý, bất kể việc gì!
- Cảm ơn bố!
- Không, bố phải cảm ơn con! Cảm ơn con đã cho bố cơ hội để sửa chữa này! Nhất định bố sẽ hoàn thành tốt vai trò một người cha trong gia đình!
Bên ngoài cửa phòng, một bóng người lặng lẽ rời đi, với hàng nước mắt trên mặt. Có lẽ từ nay, gia đình này sẽ hạnh phúc…
~Jenny~