- Chuyến bay KZ 320 từ sân bay Nội Bài – Việt Nam tới Oxford – Anh sắp khởi hành! Các hành khách nhanh chóng hoàn thành thủ tục đăng kí và vận chuyển hành lí, máy bay sẽ cất cánh trong vòng 15 phút nữa! Trân trọng! _ tiếng cô tiếp tân vang lên trong đại sảnh sân bay Nội Bài.
Nó đưa cho người vận chuyển 2 cái vali hành lí của mình. Đồ của nó có đủ hết bên Anh rồi, chuyến bay lần này nó cũng không mang theo quá nhiều đồ đạc nữa cho khỏi lỉnh kỉnh. Nó thở dài nhìn từng đoàn người đi qua. Nhìn họ ai ai cũng khẩn trương cả! Khẩn trương? Có cái gì phải khẩn trương cơ chứ? Không phải chỉ là một chuyến đi du lịch nước ngoài thôi hay sao?
- Sang đó nhớ học hành hẳn hoi đấy, đừng có mà quậy phá lung tung mà dọa bố sợ mất mật nghe không?_ tiếng hắn thình lình vang lên đằng sau. Cái chất giọng trầm khàn quen thuộc suốt mười mấy năm qua…
- Nếu tôi không nghe lời mà quậy phá thì sao?
- Nếu thế, tôi sẽ đích thân sang đó mà đét vào mông em cho đủ 20 cái! Lời tôi nói, em dám chống đối à?_ hắn không vui nhìn nó.
- Vậy tôi sẽ nghịch phá thật nhiều, tôi không tin chú ngồi yên được ở cái mảnh đất này!_ nó khoanh tay trước ngực, nhìn sang nơi khác tránh ánh mắt hắn.
Nhất định nó phải khiến hắn đứng ngồi không yên. Trong lúc tâm can nó rối bời khó chịu, hắn lại thảnh thơi đứng đây nhắc nhở nó toàn điều không đâu! Bực mình thật! Nó bặm môi, giá như bây giờ có cái gì đó cho nó đấm đá nhỉ!
- Nhớ những gì tôi nói đấy! Tôi sẽ…
- Dừng, dừng lại! Tôi biết rồi! Chú dừng lại tại đây được rồi!_ nó chen vào lời nói của hắn. Nó còn lạ gì mấy lời răn đe của hắn nữa. Cứ như bố già tiễn con gái xa quê ý!
- Tôi đang định nói, nếu tôi rảnh, sẽ sang đó với em mấy bữa!

- Thật chứ?_ nó mắt sáng long lanh nhìn hắn.
- Ừ, trừ những lần nói dối ra, thì lần nào tôi cũng nói thật hết!
- Xì, chú còn chưa chở tôi đi mua tiểu thuyết ngôn tình lần trước chú hứa đâu đấy! Tôi đây bắt đầu mất lòng tin vào chú rồi!
- Cứ cho là vậy đi!_ hắn nhún vai.
Hắn đâu có muốn thất hứa với nó, chẳng qua dạo này hắn bận quá nhiều việc đấy chứ, nghĩ lại mới nhớ, thời gian tới này, không biết hắn còn nổi bao nhiêu thời gian rảnh nữa! Quản gia hắn đây cũng sắp nghỉ việc rồi! Sang đấy chắc nó sẽ có một quản gia mới thôi! Cuộc sống mới mẻ bên đó có khi nào khiến nó quên mất cái thân già như hắn đây không? Sẽ có người thay thế hắn chăm sóc tốt cho nó chứ? Chắc vậy, bố bận nhiều việc ở tập đoàn, làm gì còn thời gian lo cho nó, có thêm một người bên cạnh nó, không phải vẫn tốt hơn sao? Nhưng sao hắn cứ thấy khó chịu trong lòng quá! Tốt nhất là đừng để hắn gặp được tên đó, nếu không, hừ, hắn cũng chẳng biết mình sẽ làm gì nữa! Nó cũng chẳng quan tâm tới vấn đề hắn có giữ lời hứa hay không nữa! Bây giờ điều nó cần phải suy nghĩ chỉ có một, đó là làm sao cho tâm trạng nó tốt lên, từ hôm qua tới giờ, lúc nào nó cũng phiền não không thôi! Haizz… Làm anh em thôi, khó đến vậy sao?
- AAA… TRÁNH RA… TRÁNH RA NÀO… TRÁNH RA… LÀM ƠN CHO QUA VỚI… NHANH LÊN…_ tiếng hét í ới của một cô gái nào đó vang lên làm náo loạn cả đại sảnh.
Giọng nói này cao vút vào trong vắt, nhưng nghe ra có vài phần quen thuộc nhỉ? Nó nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra những tiếng hét chói tai ấy! Nó chợt cứng người! Một cô gái khá mảnh khảnh đang chạy tới phía nó với tốc độ có thể nói là sánh ngang với vận động viên điền kinh! Mái tóc ngắn ôm cổ phất phơ từng sợi, đôi giày thể thao dưới chân cô gái dường như đang phát huy hết khả nắng, trên người vẫn là cái phong cách có một không hai, đúng chất “phượt”, cái máy ảnh kĩ thuật số trên cổ lúc lắc qua lại! Bóng cô gái đổ dài về phía trước, càng tiến gần, càng có thể nhìn rõ những hạt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt thanh tú, xinh đẹp! Người này, không ai khác chính là Tử Linh!
- Phù… Hộc… hộc… May quá… vẫn còn kịp… cậu vẫn chưa có bay… hộc…hộc…_ Linh dừng lại trước mặt nó, cả người cúi xuống, hai tay chống ở hai đầu gối, thở hồng hộc. Nói lạ, chạy hộc tốc cả một quãng đường dài như vậy tới đây, làm sao không thở hồng hộc cho được?
- Cậu sao thế? Chạy tới đây làm gì vậy?_ nó sau khi hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Linh. Cô nàng chạy tới đây với tốc độ kinh hoàng như vậy làm gì? Đón người thân à?

- Cậu còn hỏi nữa! Không phải vì cậu sao? Mình vừa tới trường, lại nghe tin cậu sáng nay sẽ bay sang Anh du học, mình không suy nghĩ gì liền bất chấp tất cả chạy tới đây đó!_ điều chỉnh lại hơi thở thật ổn định, Linh dùng cái chất giọng hờn dỗi nói với nó.
- À, xin lỗi Linh yêu dấu, mình không thông báo trước với cậu, thông cảm nhé!_ nó cười nhẹ, xoa đi nỗi bực tức trong lòng cô bạn mới.
- Hừ, bạn bè mà thế đó hả?
- Mình đã xin lỗi rồi mà!_ nó nhí nhảnh cầm cánh tay của Linh, lắc qua lắc lại, miệng cười tươi rói.
- Tạm tha cho cậu, không có lần sau đâu đấy!
- Được, được! Cảm ơn Linh đại nhân đại nhượng tha cho kẻ dân hèn mọn này!
- Thôi, nghiên túc chút coi! Sao tự dưng cậu lại sang Anh thế, đang tốt mà?_ Linh giữ lại cái tay đang không yên phận của nó.
- Có gì đâu! Mình ra nước ngoài thu thập thêm kiến thức và kinh nghiệm để còn về quản lí tập đoàn chứ!

- Ơ…_ Linh nhìn nó, rồi quay lại đằng sau nhìn hắn, cái người đã bị cô quẳng sang một bên nãy giờ_ chẳng phải tập đoàn do bạn trai cậu quản lí rồi sao?
- Này, sao cậu biết?
- Ờ thì…_ biết mình lỡ miệng, Linh lập tức trở nên ngập ngừng_ mình chỉ hỏi thăm một chút về cậu thôi mà!
- Hỏi thăm?_ nó nheo mắt lại_ Hỏi thăm hay là điều tra?
- Đúng rồi, là điều tr… à không, không phải, là hỏi thăm mà!
- Đừng có lừa mình! Mà thôi, chuyện này cũng không quan trọng!_ nó nhìn đồng hồ hiển thị trên tường đại sảnh._ Rồi, mình cũng sắp phải bay đây!_ nó đứng lên, khẽ liếc khuôn mặt hắn phía sau Linh. Chạm phải ánh mắt nó, thân thể hắn chợt cứng đờ. Thế là nó phải đi rồi sao?
- Ừ! Một thời gian nữa nhất định mình sẽ trở lại Anh với cậu!_ Linh cố nắm lấy tay nó giữ lại.
- Ừ, hẹn ngày gặp lại!_ nó bước vài bước lên phía trước, muốn ngắm nhìn một lần nữa khuôn mặt hoàn mỹ lạnh băng của hắn.
Hắn cũng đang nhìn chăm chú nó. Gặp phải ánh mắt nóng như lửa thiêu ấy của hắn, nó ngập ngừng giây lát liền bước đi. Chỉ còn vài mét nữa là tới phòng cách li của sân bay, nó đứng sững lại, suy nghĩ cái gì đó nó liền quay lại, chạy thật nhanh về phía hắn đang đứng.
Thấy động tác của nó, cả hắn và Linh đều sững người, nhưng rất nhanh Linh liền hiểu ý, đứng tránh sang một bên, nhường chỗ cho nó và hắn. Nó chạy tới, nhanh chóng nhào vào lòng hắn. Hắn giang rộng đôi tay, ghì chặt nó vào lòng. Lúc này đây, họ có thể cảm nhận được từng nhịp tim náo loạn của nhau, dồn dập, gấp rút, vội vàng, khó kiềm chế! Hắn cúi đầu, ngửi mùi hương dễ chịu thơm mát trên tóc nó. Hai tay nó ôm chặt lấy lưng hắn, nó thật muốn thời gian sẽ ngừng lại tại giây phút này…
Nó khẽ đẩy hắn ra, nhìn thật sâu vào đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp của hắn. Trong mắt hắn lúc này, chỉ còn lại hình ảnh phản chiếu của nó, một cô gái có đôi mắt long lanh. Một luồng dũng cảm chạy dọc người nó, nó mạnh dạn cầm lấy hai vạt áo vest của hắn, kiễng người lên một chút, đôi môi anh đào đỏ mọng của nó liền chạm vào đôi môi mỏng quyến rũ của hắn! Hắn cứng ngắc, kinh ngạc, bàng hoàng, lần đầu tiên hắn có cảm giác không biết làm thế nào. Đôi môi mềm mại ấy đang hôn hắn ư?

Trong lúc hắn còn chưa biết làm gì, chiếc lưỡi mềm mại của nó đã liếm quanh lấy đôi môi quyến rũ của hắn. Một cảm giác tê dại khắp cơ thể làm hắn thức tỉnh, đôi tay hắn vòng ra sau, một tay ôm eo nó, một tay giữ lấy gáy nó, hắn đáp trả lại cái hôn chủ động của nó. Chiếc lưỡi của hắn nhẹ nhàng tách hàm răng nó ra, luồn lách vào bên trong một cách linh hoạt, tham lam tận hưởng hương vị ngọt ngào của nó, cùng chiếc lưỡi của nó dây dưa, quấn quýt, khi thì nồng nhiệt, lúc lại dịu dàng như một cơn gió thoảng qua. Hai người cùng chìm đắm trong nụ hôn sâu ấy, quên hết mọi thứ xung quanh, đẩy lùi khoảng cách giữa họ. Lúc này đây, trong họ chỉ còn lại sự tồn tại của nhau, không đủ sức chứa cho bất kì ai khác. Chiếc hôn vờn nhẹ như một chiếc lông vũ. Chiếc hôn ngọt dịu như viên kẹo dâu. Chiếc hôn nồng nhiệt say đắm như lửa tình.
Chút ý thức cuối cùng của lí trí còn sót lại trong hắn trỗi dậy, khiến hắn bừng tỉnh, mở đôi mắt xinh đẹp đang mê muội ra. Hắn đẩy nó, hai người tách khỏi nhau. Nó nghi hoặc nhìn hắn. Hắn nhìn nó, hắn vừa làm gì thế? Sao hắn lại có thể hôn em gái của mình chứ? Thật không thể tin được hắn lại làm ra cái việc này! Đáy lòng hắn thắt lại, xoắn chặt như một cuộn len khiến hắn đau đớn! Nhìn thấy sự đau khổ giãy giụa trong mắt hắn, nó vui mừng khi nhận ra rằng, không phải chỉ mình nó, mà cả hắn, hắn cũng có tình cảm với nó, thế nên hắn cũng đau khổ và khó xử như vậy! Lần đầu tiên nó thấy, thì ra tình anh em cũng có thể trở nên đáng ghét đáng hận như vậy! Nó lại cúi đầu, ngả đầu vào hõm vai của hắn, che giấu đi ý cười nồng đậm nơi miệng và khóe mắt. Ở bên tai hắn, nó khẽ thủ thỉ:
- Ông chú khó ưa! Em sẽ nhớ anh thật nhiều!
Con tim hắn nhảy loạn! Trong lòng hắn thật vạn phần vui sướng, hắn thật mong chờ câu nói này của nó, một câu nói sẽ nhớ hắn. Hắn âm thầm nở nụ cười, nén lại tiếng nói trả lời nó, rằng: “Nhóc, anh cũng sẽ rất nhớ em!”.
- 5 phút nữa chuyến bay từ Nội Bài đi Oxford sẽ khởi hành, đề nghị quý hành khách mau chóng tiến vào phòng cách li, chuẩn bị lên máy bay!_ một lần nữa phá vỡ đi không gian của nó và hắn lại là tiếng nói của cô phát thanh viên. Nó rời khỏi người hắn, nhìn hắn một lượt, khẽ nở nụ cười mê hoặc. Nó bước vào phòng cách li, và lần này, nó sẽ không quay đầu lại nữa!
Hắn đứng tại chỗ nhìn nó, cho đến khi bóng lưng nó khuất xa sau cánh cửa phòng cách li, hắn mới thu lại ánh mắt, khẽ thở dài, sẽ lâu mới gặp lại nó! Hắn thật vô cùng hi vọng, hắn không cùng dòng máu với nó, mặc dù niềm hi vọng này, vô cùng nhỏ nhoi! Hắn có nên điều tra lại một chút về sự việc 17 năm trước? Hắn lặng lẽ trút tiếng thở dài. Thời gian ơi, xin hãy trôi thật mau!
Hắn quay người lại, phát hiện thấy mấy tên vệ sĩ cũng cô bạn tên Linh gì gì đó của nó đã không còn dấu vết! Họ rời đi lúc nào vậy nhỉ? Hắn bước nhanh ra bên người, nơi chiếc xe quen thuộc của hắn đang đỗ lại.
Bước vào trong xe, khởi động máy, hắn cho xe chạy thẳng tới Shine!
Ở một hàng ghế nọ trong máy bay, nó cũng đang lặng lẽ mong đợi thời gian trôi thật mau! Máy bay vẫn đang một đường bay thẳng tới Oxford, một thành phố nên thơ của một đất nước xinh đẹp ở châu Âu, cũng là nơi nó đã từng sống một khoảng thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, 13 năm! Nó nhắm mắt lại. Oxford đang chờ nó. Bố đang chờ nó. Còn có, sự thật đang chờ nó…
~Jenny~