-Bạch Tử Khiêm: Ngồi dưới hiên đình một mình uống vài chung rượu vừa lẩm bẩm “Đã biết trước, nhưng sao mà đau đến thế? Đã biết ta chỉ là kẻ đơn phương, thì đâu có quyền ngăn cản.

Đã biết người có ai kia rồi, nhưng sao mãi đâm đầu vào, để giờ người chịu đau cũng chỉ có ta.” Uống cạn chung rượu sao đó nhìn nó “Thứ này không tốt chút nào, uống cũng không giúp ít gì, chỉ càng sầu hơn.” Đứng lên loạng choạng bước về phòng.
-Lục Minh: Đứng ở phía xa nhìn theo “Bạch Công Tử đúng là người thích tự gặm nhấm nổi đau.

Thà đau để nhớ chớ không muốn quên đi dù trong cơn say một khắc.”
-Liễu Thanh Di: Từ phía sau Lục Minh đi đến nhẹ giọng nói “Không biết từ bao giờ ta lại muốn đệ ấy sống vì bản thân hơn.”
-Lục Minh: Lục Minh quay lại nhìn “Bạch Công Tử chắc hẳn đã chịu rất nhiều nổi đau.

Nên mới có thể chịu đựng giỏi đến vậy.” /Lục Minh tôi vinh dự khi được biết về người, Bạch Tử Khiêm.

Tôi sẽ một lòng bảo vệ người./
-Liễu Thanh Di: “Biểu hiện bên ngoài và thế giới bên trong của đệ ấy là hai thế cực.”
Hôm nay anh thức giấc rất sớm.

Cơ thể có phần mệt mỏi.

Nên anh quyết định đi thay y phục và chuẩn một số vật dụng lên núi hái thuốc cũng như giải tỏa phiền muộn.
--------------------
-Hoàng Đế: Giọng quả quyết “Trẫm nghĩ sẽ không chấp nhận.

Trẫm đã có dự tính riêng.” Nhìn thẳng đến hai người trước mắt.

“… Các Khanh thấy sao?”
-…: Cúi người hành lễ “Chúng thần điều nghe theo sự sắp xếp của Hoàng Thượng.”
-Hoàng Đế: Cười tươi “Tốt.

Lý công công ngươi cũng nên chuẩn bị rồi.”
-Lý Công Công: Cúi đầu “Nô tài tuân lệnh.”
--------------------
Tại một mái đình xung quanh là rừng cây xanh mát có một cặp đôi.

-Triệu Đinh Yên: Nhìn người đối diện mà hỏi với gương mặt không biểu cảm “Chẳng hay Liêu huynh hẹn muội đến đây là có gì?”
-Liêu Cao Lãnh: Cười ôn nhu nói “Ta xin lỗi vì hôm đó đến phủ nhưng không báo trước với muội.” Thấy nàng im lặng không có ý định nói gì “Đã làm muội khó xử, nhưng tình cảm của ta nhưng nào muội cũng hiểu rõ.

Ta là chân thành với muội…”Bị ngắt lời.
-Triệu Đinh Yên: “Đây là lý do Liêu huynh hẹn gặp hay, còn lý do khác?”
-Liêu Cao Lãnh: Nắm tay nàng “Muội là không hiểu ý ta sao? Ta là muốn ngõ lời cùng muội.

Muốn cùng muội đầu bạc răng long.”
-Triệu Đinh Yên: Rút tay “Lời xin lỗi muội nhận, còn lời ngõ ý của huynh muội sẽ suy nghĩ.” Đứng dậy “Muội thật có chút thất vọng.

Muội không nghĩ huynh lại là người làm việc thiếu suy nghĩ như thế.”
Liêu Cao Lãnh cứ đứng nhìn bóng dáng nàng khuất dần, huynh biết nàng đang giận huynh muốn cho nàng có không gian riêng tư mà suy nghĩ.
Nàng muốn giải toả tâm trạng và hiện tại không muốn cùng huynh đối mặt.

Nàng vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho đại sự của bản thân, mà huynh lại không bàn và cả nói trước dù chỉ một tiếng.

Có phải là thiếu suy nghĩ cho nàng quá không.

Khi về chung nhà có phải sẽ xuất hiện nhiều bất đồng không.

Tình cảm của Nàng vẫn đặt chỗ huynh nhưng càng ngày nàng lại thấy sự khác biệt quá lớn.

Có những thứ trong lòng nàng cũng không thể giải thích được.
-Bạch Tử Khiêm: Đang loay hoay tìm và hái thuốc nghe được tiếng bước chân đến gần thì ngước lên nhìn /Gì đây? Sao gặp ở đây, có phải là ảo giác không? Hay yêu quái xuất hiện?/ Chớp mắt lia lịa nhìn nàng như người mắt hồn vừa đi vừa suy nghĩ.

Anh nhíu mài gọi “Này Quận Chúa.”
-Triệu Đinh Yên: Không nghe thấy.

Vừa đi vừa suy nghĩ.
-Bạch Tử Khiêm: Nàng đi như gần lướt qua anh, và hướng là rừng, anh níu nhẹ vai nàng mà hét “TRIỆU QUẬN CHÚA.”
-Triệu Đinh Yên: Giật mình, hoàn hồn mà nhìn anh “Sao…Bạch Công Tử lại ở đây?”
-Bạch Tử Khiêm: Nhướng mài, buông tay ra khỏi vai nàng “Tôi là người nên hỏi cô mới đúng.


Chuyện gì có thể làm một Quận Chúa cao cao tại thượng vừa đi vừa suy nghĩ đến nổi lạc lối vào rừng.

Gọi chẳng nghe.”
-Triệu Đinh Yên: “Không phải chuyện của Công tử” Trả lời với tông giọng khó chịu vì nghe trong lời anh có sự mỉa mai.

Đi tiếp theo hướng rừng sâu.
-Bạch Tử Khiêm: Chạy theo nói “Này cô là định đi đâu?” Níu vai.
-Triệu Đinh Yên: Hắc tay anh ra khỏi vai “Tôi đi đâu thì mặc tôi.” Bỏ đi.
Anh chỉ đứng nhìn nàng đi khuất bóng.

Sau một hồi anh thấy lo lắng cho nàng nên cũng chạy theo hướng đó mà tìm nàng.

Lúc này cũng nhìn thấy bóng dáng người cần tìm đang ngồi khuỵ xuống một gốc cây.
-Bạch Tử Khiêm: Chạy lại đến chỗ nàng “Cô có làm sao không?” Mặt lo lắng.
-Triệu Đinh Yên: Nhăn mặt nói “Gặp một con rắn lớn…” Bị ngắt lời.
-Bạch Tử Khiêm: Hét, dò xét người nàng “CÁI GÌ? Cô bị cắn hả? rồi có sao không? Rồi bị cắn ở đâu? Rồi…”Bị ngắt lời.
-Triệu Đinh Yên: Nhíu mài “Xin công tử tự trọng.” Anh dừng lại hành động nhìn nàng “Tôi đã kịp thấy và phản ứng nhưng lại va vào rễ cây lớn này nên chân có chút đau.”
-Bạch Tử Khiêm: Nâng chân, thoát giày và tất của nàng ra xem.

Động tác quá nhanh nên nàng không kịp phản ứng “Bông gân rồi.

Giờ mặt trời cũng lặng, khó mà xuống núi trong đêm.

Hay đến chỗ tôi hái thuốc có một hang động, chúng ta đến đó chứ?”
Vừa xem chân nàng, vừa nhìn xung quanh rồi lại quay qua đưa ra kiến nghị cũng như là hỏi ý nàng.

Có phải anh quá tinh tế rồi không.


Nàng nhìn mọi thứ xung quanh rồi quay lại nhìn anh, nàng nhẹ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
-Bạch Tử Khiêm: Chiếc vỏ mây phía sau lưng anh tháo ra va mang ra trước ngực “Tôi cõng cô.” Nói rồi cũng xoay lưng về hướng nàng.
-Triệu Đinh Yên: E ngại “Tôi nghĩ mình có thể…”Bị ngắt lời.
-Bạch Tử Khiêm: Nhíu mài nhẹ quay đầu nói “Đừng làm mất thời gian của cả hai.

Cũng đừng để cái chân đó chở nên nặng hơn, khi nó có thể khỏi nhanh.” Không để nàng nói mà trực tiếp kéo tay nàng đến lưng mình.
Đến nơi cần đến anh đặt nàng ngồi trên một tảng đá trong hang rồi nói sẽ quay lại nhanh.

Lúc quay lại anh đã mang về một bó lá cây lớn, một ít củi khô.
Anh đặt vỏ mây xuống lấy ống tre thổi lửa nhóm lên một đóng lửa.

Sau đó anh tỉ mỉ đến trải bó lá trên nên đất.

Từng động tác dù là nhỏ của anh được nàng thu vào mắt.
-Bạch Tử Khiêm: “Tôi đưa cô qua đó.” Thấy nàng giật đầu.

Anh không nói liền bế nàng qua đó nơi được trải lá.
-Triệu Đinh Yên: Giật mình nhưng cũng câu lấy cổ anh /Gần quá.

Từng đường nét trên gương mặt này sao giờ đây lại mang lại cái nhìn thiện cảm đến thế?/ Rất nhanh anh đặt nàng xuống rồi tiếng đến vỏ mây lấy thứ gì đó lúc này nàng mới nhận ra.

/Mình đang nghĩ gì thế này, sao lại nghĩ lung tung thế./
-Bạch Tử Khiêm: Cất giọng nhưng không nhìn nàng “Cô ăn đỡ bánh màng thầu nhé?”
-Triều Đinh Yên: Gật đầu “Ừ.

Cũng được, nhưng sao lại có nó?” Thắc mắc.
-Bạch Tử Khiêm: Cười đưa cho nàng “Chỉ là thói quen, phòng hờ các trường hợp như hiện tại.” Ngồi xuống và cũng đặt luôn bầu nước kế nàng.
-Triệu Đinh Yên: “Công tử cũng dùng đi.” Định tách miếng bánh đưa cho anh.
-Bạch Tử Khiêm: “Cô dùng đi, không thiếu, trong vỏ còn hai cái nữa.” Quay qua hỏi “Sao lại đi vào rừng?” Vừa nói tay cầm lấy chân bị thương của nàng lên.
-Triệu Đinh Yên: Nhìn anh rồi cũng để yên “Có cuộc hẹn với Liêu huynh nên đã đến gặp.

Có chút không cùng suy nghĩ nên ra về và đi lạc hướng.”
-Bạch Tử Khiêm: Cười “Ừ.”
-Triệu Đinh Yên: “Công Tử là cười gì?”
-Bạch Tử Khiêm: “Chỉ có Liêu Phó Tướng mới có khả năng làm cho một Quận Chúa cao cao tại thượng tâm tình bất loạn thành ra như vậy.”
-Triệu Đinh Yên: Nhíu mài “Công Tử là đang mỉa mai ta?”
-Bạch Tử Khiêm: “Sự thật là sự thật, tôi nói sai à.” Nàng với ánh mắt liếc xéo anh “Hahaha.


Gương mặt này là sao.” /Sao đanh đá màng cũng đáng yêu thế không biết./
----- “Rắc”
-Triệu Đinh Yên: Giật mình hét lên “Aaa...”
-Bạch Tử Khiêm: Đặt chân của nàng xuống “Cảm thấy thế nào?” mắt nhìn nàng hỏi.
-Triệu Đinh Yên: Mắt nhìn vào chân mình “Đúng thật là đã đỡ đau hơn lúc nãy.”
-Bạch Tử Khiêm: “Tôi vừa nắn lại.

Nhưng tiếc là tôi không có thuốc ở đây.

Nên khó mà lành hẳn.

Nhưng khi về phủ nên gọi đại phu đến bóc thuốc sẽ mau lành hơn.”
-Triệu Đinh Yên: Nàng chỉ gật đầu rồi có phần ậm ự “Ừ…Công tử là đi hái thảo dược?” Anh chỉ gật đầu “Ừ…cho tôi xin lỗi về việc Công tử bị tiến cung một phần là cũng do tôi.”
-Bạch Tử Khiêm: “Không phải do cô dâng tấu là được.

Tôi giờ cũng bình an rồi.

Không cần phải thấy có lỗi.”
Họ đã trò chuyện với nhau, rồi lúc này nàng đã dựa hẳn vào vai anh mà ngủ lúc nào không hay.

Cũng đến sáng nàng đã thức giấc thấy anh ngồi ngủ trên tảng đá gần đóng lửa đã tắt.

Trên thân nàng thì có chiếc áo ngoài của anh.

Nàng nằm đó mà nhìn anh một lúc thì anh cũng lờ mờ tỉnh dậy.
-Bạch Tử Khiêm: Dụi mặt “Thức rồi sao?” Nhìn xung quanh rồi đứng dậy đi đến hướng nàng “Trời cũng sáng rồi tôi cõng quận chúa xuống núi.”
-Triệu Đinh Yên: Ngồi dậy cầm lên chiếc áo mà đưa lại cho anh.

“Đa tạ.”
-Bạch Tử Khiêm: Cười cười “Không có gì.” Vừa đang khoác lại áo.

“Hự…” Cả cơ thể ngã ra sao một khoảng, không xa cũng không gần.
-Triệu Đinh Yên: Nhanh chóng đến đỡ anh “Bạch Công Tử không sao chứ?”
-Bạch Tử Khiêm: Khó khăn đứng dậy, một tay ôm bụng một tay được nàng dìu “Ờ…tôi không…Phụt.” Một ngụm máu từ miệng anh chảy ra khóe môi.