Chương 2156
Vì quá đau đớn, gương mặt Long Trường Thế trở nên méo mó.
Lý Khinh Hồng mặt biến sắc, vô thức lui về phía sau một bước.
Vương Nhất lạnh lùng nói: “Em thấy chưa?
Bà xã, em không muốn làm lớn chuyện, nhưng bọn họ căn bản không sợ eml”
Lý Khinh Hồng không nói thêm gì nữa.
“Đi lính là giỏi lắm sao? Vậy tao sẽ nói cho các người biết tao có lai lịch gì!”
Long Trường Thế lạnh lùng nhìn Vương Nhất một cái, sau đó lạnh giọng nói: ‘Ông nội tao là lão Ẩn Chủ của nước H, đồng thời cũng là thầy của Ấn Chủ hiện tại. Mày lấy gì so với tao?”
Những lời này khiến Lý Khinh Hồng biến sắc.
Long Thị có thể đứng vững chính là nhờ có lão Ẩn Chủ!
“Anh ta là cháu trai của lão Ấn Chủ?”
Lý Khinh Hồng hơi hoang mang, còn Vương Nhất và Khương Nhã My lại tỏ ra thờ ơ, Khương Nhã My còn cười khinh.
‘Dám đánh tao sao, tao thấy bọn bây chán sống rồi. Người đâu, bắt bọn họ lại cho tao!”
Long Trường Thế không nói nhảm nữa, anh †a gọi vệ sĩ của mình tới.
Vệ sĩ của Long Thị đều là những người ưu †ú, vừa nhìn đã biết từng ra chiến trường.
Ánh mắt Vương Nhất sắc lạnh, anh chỉ những vệ sĩ kia: “Những người này đều bước ra từ chiến trường?”
Long Trường Thế gật đầu: ‘Không sai, bọn họ đều từng ở trên chiến trường, coi như mày có mắt nhìn!”
Vẻ mặt Vương Nhất càng thêm âm trầm: “Bọn họ đều là anh hùng, xứng đáng có được sự đối đãi như anh hùng, tại sao lại làm vệ sĩ cho tên rác rưởi như anh chứ?”
“Các người, bằng lòng không?”
Giọng Vương Nhất rất lạnh lẽo, đám vệ sĩ nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi.
Đám vệ sĩ kia đưa mắt nhìn nhau.
Khi họ làm vệ sĩ của Long Trường Thế, họ chưa từng nghĩ tới mình có bằng lòng hay không, có thích hay không, chỉ nghĩ đó là chuyện đương nhiên.
Khương Nhã My cũng tiến lên một bước, dửng dưng nói: “Trong một cuộc chiến, anh hùng không phải là người chỉ huy, mà chính là tất cả những người xông vào trận địa.”
“Những gì các người xứng đáng nhận được nên là sự reo hò, hoan hô chứ không phải làm vệ sĩ cho người khác.”
Lời nói của Vương Nhất và Khương Nhã My khiến những vệ sĩ đó cảm động, họ thoáng đứng hình.
Cũng không phải Vương Nhất căm phân hay gì mà là vì nghề nghiệp này không xứng với họ. Anh và Khương Nhã My không thể đứng nhìn những người có chiến công lại không được đối xử xứng đáng.
‘Câm miệng hết cho tao!”
Long Trường Thế thấy lòng quân bị lung lay, tức giận hét lên.
“Bọn họ đều là người của tao, tao muốn đối xử thế nào là việc của tao, bọn họ dám phản kháng sao? Ngược lại chính là bọn mày, thế mà lại dám mê hoặc lòng người!”
Thật ra anh ta rất sợ người ta nói ra những lời như vậy.
Vương Nhất nhìn Long Trường Thế bằng ánh mắt khinh bỉ.