*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: riri_1127

Đón tết hong quên nhiệm vụ 😆😆

Chương 57: Nhu yếu phẩm

Sáng hôm sau, không hề ngoài ý muốn, Nghê Thường ngủ dậy muộn.

Màn hình sáng lên, cô lấy điện thoại di động đặt cạnh gối ra, nhìn thấy một tiếng trước Giang Ngư gửi tin nhắn WeChat nói rằng bà nội còn cần kiểm tra thêm vài lần nữa, bảo bọn họ trưa hẵng đến.

Nghê Thường thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu lại xem trên tủ đầu giường có thứ gì, cô sững người một lúc, môi cong lên.

Mấy hôm trước trò chuyện trên WeChat, cô có nói trà nho có thể uống nóng, mùa đông uống sẽ chẳng sợ lạnh nữa.

Nói bâng quơ nhưng không ngờ anh đã mua nó.

Cũng không biết anh ấy dậy lúc nào.

Nghê Thường nghiêng người nhìn về phía tấm bình phong, nhưng không thấy ai, cô lại nhẹ nhàng gọi tên anh.

Nhưng không có động tĩnh gì.


Toàn thân đều ê ẩm trướng trướng, cũng không muốn cử động nhiều lắm. Nghê Thường mở cốc trà nho, một bên uống một bên vén chăn lên lén kiểm tra xem trên người mình có bao nhiêu dấu vết anh để lại. . . . .

Uống hết nửa cốc, cô mở WeChat và trả lời tin nhắn. Giang Ngư bên kia hỏi tại sao trả lời muộn như vậy, Nghê Thường xấu hổ không nhịn được, nên đã chia sẻ với bạn thân chuyện tối qua.

Giang Ngư trực tiếp gửi đến nửa màn hình chỉ toàn là "A a a" .

Giang Ngư: 【 Thấy thế nào? ! ! [ mắt lé cười ]】

Ai mà không tò mò Trì thần năng lực thế nào chứ.

Mọi người đều biết cách anh ấy lái moto trên đường đua.

Nhưng ban đêm 'lái moto' thế nào, e là chỉ có một mình Nghê Thường biết :)

Nghê Thường nghĩ nghĩ, mím môi gõ vài chữ: 【 rất tốt 】

Cúi đầu nhìn xuống dấu ngón tay còn in trên đầu gối. . . . . .


Cô đột nhiên lại cảm thấy đánh giá như vậy có vẻ không công bằng.

Nghê Thường đỏ mặt lại nhắn thêm:

【 Anh ấy tốt lắm 】

【 nhưng tớ cảm thấy mệt mỏi quá [ che mặt ][ che mặt ]】

Giang Ngư: 【 cừ thật! ! ! 】

Một lát cô còn nói thêm: 【 không đúng 】

【 Trước đây không phải cậu nói là hiểu lầm sao, anh ấy chưa từng có bạn gái, lại càng không có chuyện đó . . . . . 】

Nghê Thường vũ y: 【 đúng vậy 】

Giang Ngư: 【. . . . . . 】

【 tuy rằng tớ cũng không nhiều kinh nghiệm thực chiến, nhưng . . . . . 】

Giang Ngư ấp a ấp úng.

Nghê Thường lại gửi thêm hai dấu hỏi

Giang Ngư: 【 Này, chính là, cậu đừng bị tiểu thuyết lừa gạt!! 】

【thực tế, lần đầu của đàn ông chỉ có . . . . . 】

【 giây lát lướt qua thôi 】

Nghê Thường: ". . . . . ."

Nghê Thường không nói nên lời, bật cười.

Nghê Thường vũ y: 【 tớ biết 】


Cô cố gắng tìm từ :

【 ý tớ là, lúc sau đó . . . . . 】

【 tốt hơn[ che mặt ]】

Giang Ngư: 【! ! ! Trời ạ lại còn "Sau đó" ! 】

【 má ơi, đây là thực lực của racer sao? ! 】

【 vậy trưa nay bà nội về thì sao? Cậu ổn không đấy? 】

【 cậu còn. . . . đi được không [ cười ]】

Nghê Thường: ". . . . . ."  không biết nói cái gì cho phải, Giang Ngư lại nhắn đến một câu phải cùng bà kiểm tra, liền không nói nữa.

Nghê Thường xốc chăn xuống giường, bước chân trần lên sàn gỗ, cô hơi cau mày. Thật ra, không khoa trương giống Giang Ngư nói.

Chẳng qua có chút. . . . . .mềm chân.

Mỗi bước đi đều như giẫm lên bông.

Cô chậm rãi đi đến buồng vệ sinh.

Hẳn là anh đã tắm lại vào buổi sáng, hơi ẩm trong phòng tắm vẫn còn.

Nhìn thấy hai chiếc bàn chải đánh răng nằm vắt ngang trong cốc, khóe miệng cô không tự giác mà cong lên. Ngước nhìn mình trong gương, sững sờ trong giây lát.
Vẫn giống như trước đây, nhưng có vẻ như. . . . hơi khác

Đuôi mày khóe mắt đong đầy phong tình, khuôn mặt nhỏ nhắn như gió xuân—— vừa thấy chính là bộ dáng được yêu thương tràn ngập.

Lúc trước Viêm Trì luôn miệng nói 'Người phụ nữ của tôi, vợ tôi' khi xưng hô. Hiện tại, rốt cục cô cũng danh xứng với thực trở thành người của anh. . . . . .

Rửa mặt chải đầu xong, Nghê Thường mở tủ quần áo và cố ý chọn một chiếc sườn xám có cổ áo cao.

Bà nội sắp trở lại. . . . . .

Nhớ rõ lúc mới vừa xác định mối quan hệ với anh, hầu như lúc nào anh cũng hận không thể hôn cô ở mọi nơi, để lại dấu vết tràn ngập. Có lần, bà nội nhìn thấy vết trên cổ, Nghê Thường vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, chỉ biết mơ hồ đáp rằng đó là do muỗi đốt. . . . . .

Hiện tại mùa đông không có muỗi không thể viện cớ, chỉ có thể giấu kín.
Chọn một chiếc sườn xám cao cổ màu vàng mù tạt, Nghê Thường bước đến bàn trang điểm.

Mới vừa cầm lấy cây lược gỗ, ánh mắt cô phút chốc dừng lại, đôi mắt màu trà phút chốc mở lớn.

Chậu gỗ Brazil nhỏ đang nở hoa.

Loại truyền thuyết "sẽ nở hoa khi bạn gặp được tình yêu đích thực", thực sự xảy ra rồi!

Bông hoa nở ra khác với những gì cô thấy trên mạng. Những chùm hoa nhỏ hình tròn màu trắng nằm chen chúc giữa những đám lá xanh, cánh hoa mỏng và nhỏ, thoạt nhìn giống như một bông bồ công anh.

Nghê Thường nhỏ giọng "Oa" một tiếng, đưa tay khẽ chạm những cánh hoa trắng nhỏ xíu, nụ cười từ từ nở trên khóe môi.

Cánh cửa phía sau đột nhiên bị đẩy ra.

Viêm Trì một tay đút túi, chậm rãi đi đến.

"Dậy rồi?"

Tim Nghê Thường đập thình thịch, ánh mắt vô thức lóe lên.
Cảm giác. . . . . . có chút vi diệu.

Rõ ràng chuyện thân mật tối qua đều đã làm cùng nhau, nhưng giờ đây bỗng nhiên cô lại cảm thấy ngại ngùng hơn cả khi mới bắt đầu hẹn hò . . . .

Nhưng Viêm Trì một chút mất tự nhiên cũng đều không có. Anh bước đến bàn trang điểm, dùng một chân kéo ghế rồi ngồi xuống phía sau cô.

Hai cánh tay cũng không an phận mà từ từ ôm lấy cô.

"Còn mệt không?" Anh hôn lên đỉnh đầu cô, thanh âm lưu luyến vô hạn.

Nghê Thường lắc đầu, quay lại nhìn anh. Hẳn là lý do tâm lý, hoặc là sự dao động của nội tiết tố trong cơ thể, cô luôn cảm thấy. . . . anh có vẻ đẹp trai hơn.

Xương lông mày cùng sống mũi cao, từ cằm đến yết hầu hơi chuyển, nhìn đâu đâu cũng thấy khí tức nam tính mạnh mẽ tràn đầy.

Tương phản với đó chính là ánh mắt dịu dàng yêu thương. . . . .
Bốn mắt nhìn nhau, cô không khỏi càng thêm quyến luyến. . . . . .

Cảm nhận được bạn gái không muốn xa rời, khóe môi Viêm Trì khẽ cong lên, đưa tay nâng cằm cô lại muốn hôn xuống.

Nghê Thường nghiêng đầu né tránh, chỉ tay về phía chậu cây nhỏ, giống như đang dâng bảo vật: "Nhìn xem, cây gỗ Brazil của em đang nở hoa!"

Viêm Trì không biết cây gỗ Brazil nở hoa có ý nghĩa gì, anh hơi ngạc nhiên:

"Còn chưa đến mùa xuân, sao lại nở hoa?"

Cô tựa lưng về phía cánh tay rắn chắc của anh, nheo mắt cười.

"Mùa xuân chưa đến."

"Nhưng, anh ở đây."

Anh đã đến rồi.

Tình yêu đến thật bất ngờ. Đến cả hoa cũng đang nở rộ.

Viêm Trì không hiểu được những lời yêu thương đầy ẩn ý của cô nên chỉ đáp lại bằng một nụ hôn, sau đó hỏi: "Em đói không?"

Anh vừa hỏi, bụng Nghê Thường lập tức liền kêu hai tiếng hưởng ứng.
Hai ngày nay có quá nhiều chuyện, đều ăn vội cho no bụng, cơm ăn không ngon bữa nào.

Viêm Trì cúi đầu nở nụ cười, vỗ vỗ cái bụng đói meo của cô: "Muốn ăn gì?"

"Ăn. . . . . ." Nghê Thường mím môi suy nghĩ một lát, hai mắt sáng lên,"Chúng ta ăn lẩu đi!"

"Chúng ta làm lẩu uyên ương, như vậy anh cũng có thể ăn cay."

Cho tới nay, đều là anh nhân nhượng khẩu vị của cô. Chỉ cần cùng nhau ăn cơm, anh sẽ không bao giờ để món cay xuất hiện trên bàn. . . . . .

Viêm Trì đương nhiên đồng ý: "Được. Làm cái lẩu cũng rất dễ dàng."

Anh lấy di động ra, gửi một tin nhắn cho người phụ trách nhà hàng, nơi họ  đã đặt nguyên liệu để nấu ăn cùng nhau lần đầu tiên.

Nhìn vào các thành phần được liệt kê, Viêm Trì chợt nghĩ ra điều gì đó: "Ở nhà em có máy xay bột gạo không?"

"Có. Có loại máy xay thực phẩm có thể xay thịt và ép nước."
Anh gật đầu: "Vậy hôm nay làm cho em cái chúc để nhé?"

"Chúc để* là cái gì?"

"Dùng cháo để nhúng thức ăn, lúc trước đi công tác anh đã ăn qua rồi, sẽ hợp khẩu vị của em đấy."

*Chúc để = lẩu cháo |Edit| Chậm rãi động lòng - Cảnh Kỳ Tâm - Chương 57: Nhu yếu phẩm

Anh cười cười, kề sát lại bên mặt cô "Vừa lúc cũng cho bé con của anh bồi bổ. Hôm qua hẳn là em mệt muốn chết rồi đi?"

Nghê Thường nghiêng người né tránh tán tỉnh: "Vậy trong khi anh nấu em sẽ đi đón bà về."
Cô hơi dừng, lại sửa lời: "Không thôi vẫn là để em nấu, anh đi đón. . . . ."

Viêm Trì nhướng mi, ánh mắt ý hỏi.

Cô từ trong ngực anh đứng lên, đi tới tới đi lui hai bước.

"Nhìn em bước đi, không phải có chút ... kỳ quái sao?"

Cô hơi ngượng ngùng hỏi: ". . . . . . Anh nói xem có thể nhìn ra không?"

Viêm Trì nhìn chằm chằm đôi chân trắng nõn của cô một lát, liền hiểu được.

Cô không nói anh sẽ không chú ý. Thoạt nhìn,quả thật có điểm không được tự nhiên.

Đôi chân mảnh khảnh đang run rẩy, thoạt nhìn liền biết là. . . . . .

Không có tiết chế.

Viêm Trì liếm môi cười khẽ.

"Anh còn cười!" Nghê Thường đánh lên bả vai anh một cái, "Tất cả là do anh!"

"Làm sao anh biết được" Anh nhướng mi nhìn cô chằm chằm, "Em đang khen anh sao?

Anh cười một cách tinh quái và xấu xa, rõ ràng là đang tự hào về khả năng của mình ở một khía cạnh nào đó.
Nghê Thường lườm một cái: ". . . . . . Đáng ghét."

"Anh nấu ăn đi!" Cô đẩy anh ra cửa "Đi ra ngoài, em phải thay quần áo ."

"Còn xấu hổ sao" Viêm Trì sâu kín nhìn cô, "Có chỗ nào anh chưa thấy qua đâu?"

Mặt Nghê Thường lại nóng lên. Ngước mắt nhìn đến cổ anh, cô giật mình, sau đó từ ngăn tủ bên cạnh lấy ra một cái băng cá nhân.

Viêm Trì nhìn chằm chằm: "Để làm gì?"

Cô nâng tay, dán băng cá nhân lên yết hầu anh, che đi vết cắn mờ nhạt.

"Tốt rồi."

Anh không có áo cao cổ nên cũng đành phải che đi. . . . . .

Viêm Trì phản ứng lại, nở nụ cười.

"Cái này gọi là giấu đầu hở đuôi, biết không hả?"

"Em nghĩ người khác nhìn không ra?"

Nghê Thường nhỏ giọng: "Làm sao bây giờ. . . . . ."

"Trách ai đây." Viêm Trì đưa tay nựng má, bóp môi cô chu chu lên.

"Anh chưa cho phép em cắn loạn đâu đấy."

—— ngoài miệng là oán giận, kì thực là hưởng thụ, thậm chí còn là rất hưởng thụ.
"Anh còn nói em mà không biết xấu hổ sao!" Nghê Thường rũ mi, mình dấu vết dưới cổ áo.

"Anh, anh còn không phải giống cẩu sao. . . . . ."

Viêm Trì nhìn cô một lát, cư nhiên nở nụ cười: "Lão tử là cẩu, vậy em là cái gì?"

"Hửm? Mèo con."

Một tay anh kéo cô lại gần, thấp giọng trêu đùa: "Mèo con thật hung nha, làm cho lưng ca ca đều ——"

"Cái anh này——" Nghê Thường quả thực không dám nghe, vội vàng nâng tay bịt miệng anh lại.

Bàn tay nhỏ bé đưa lên, lòng bàn tay và đôi môi nóng ấm đồng thời hôn nhau.

Nghê Thường nhanh chóng đẩy cằm anh ra, đồng thời kéo cả miếng băng cá nhân trên yết hầu xuống. Nhìn thấy vết răng trên đó, cô cắn môi dưới, lôi kéo Viêm Trì lại bàn trang điểm.

Cô lấy kem che khuyết điểm, bôi lên cổ anh. Ngón trỏ mềm mại, có chút lạnh, mang lại xúc cảm tê dại.
Mi mắt anh khẽ động, yết hầu không tự giác mà trượt xuống.

Cô ghét bỏ nhíu mày: "Anh đừng động.", sau đó lại lấy thêm một ít kem che khuyết điểm: "Em không che được đây này . . . . . ."

Đầu ngón tay nhẵn nhụi của cô điểm điểm thoa thoa không ngừng, như đang gãi ngứa.

Viêm Trì ánh mắt tối sầm: "Được rồi."

Thanh âm anh trầm thấp, mang theo chút ý tứ cảnh cáo."Yết hầu của đàn ông không thể chạm vào như thế này được."

Nghê Thường bất mãn liếc mắt một cái.

Nhiều chuyện quá đi.

Lúc thì thắt lưng không thể đụng vào, lúc lại yết hầu không thể chạm. . . . . .

Cô mím môi, đầu ngón tay hơi dùng sức.

Viêm Trì "A" ra một tiếng.

"Đau không?" Nghê Thường cố ý hỏi.

Quai hàm anh căng chặt, đôi mắt đen láy nheo lại, nhìn cô chằm chằm: "Đau."

Nhưng là đau chỗ khác!

Nghê Thường có điểm chột dạ, lông mi khẽ run, cô kiễng chân lên, môi kề sát dấu răng, nhẹ nhàng thổi một hơi vào yết hầu anh.
Giọng nói nhẹ nhàng "Thổi thổi sẽ không đau nữa."

". . . . . ."

Đến lúc này, quai hàm Viêm Trì đều đã căng như dây đàn.

Anh đặt lòng bàn tay to của mình lên vòng eo mảnh mai của cô rồi ôm thật chặt: "Em cố ý câu dẫn anh sao?"

Khi anh hạ giọng cảnh cáo, bỗng có một cảm giác quyến rũ khó tả: "Hôm qua anh chưa cho em ăn no hửm?

Nghê Thường trong lòng nhảy dựng, chân cô đã bị nhấc lên khỏi mặt đất.

Bị bắt ngồi trên bàn trang điểm, sườn xám hơi hỏng lên.

"Đừng, không được ——"

Cô nhanh chóng bấu chặt tay lên đùi anh: "Đừng náo."

"Em còn muốn làm lẩu đón bà nội về nhà. . . . . ."

Viêm Trì liếm môi, con ngươi đen thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, như hổ rình mồi, rất không tình nguyện.

Nghê Thường nhích mông về phía trước, vòng tay ôm cánh tay anh nhẹ giọng làm nũng: "Tha cho em đi mà. . . . . ."
Cô lại hôn lên cằm anh một cái.

"Ca ca tốt nhất ~"

Viêm Trì: ". . . . . . Đm."

Anh chặt eo cô, đôi mắt đen láy rực lửa.

"Ca ca phát hiện em đã học được thói xấu!"

Học thói xấu, hẳn là muốn bị đánh đây mà.

Quả nhiên, ngay sau đó, đùi cô đã bị anh vỗ một phát.

"Bé con hư hỏng!"

Viêm Trì gần như là nghiến răng nghiến lợi mà cảnh cáo: "Chờ buổi tối, xem ca ca trừng trị em thế nào."

**

Mười phút sau, Nghê Thường xuống lầu, trong tay còn cầm ly trà nho đang uống dở.

Nhân viên giao nguyên liệu vừa đến, Viêm Trì hai tay hai túi lớn đầy ắp đồ đạc xách vào nhà.

Ngoài nguyên liệu nấu ăn cùng đồ gia vị, anh còn chuẩn bị thêm một nồi lẩu uyên ương.

Tất cả các loại nguyên liệu được bày ra trong bếp, không khí ăn lẩu ngay lập tức xuất hiện.

Nghê Thường xung phong làm trợ thủ, nhưng tạp dề còn chưa mang được đã bị anh đuổi khỏi bếp.
Vẫn như trước không cho cô sờ chạm.

Nghê Thường không chịu rời đi, cô tựa vào trên ghế dựa bên cửa phòng bếp xuất thần nhìn anh nấu nướng.

Sự thỏa mãn trong lòng liên tục bành trướng.

Cô chợt nhớ tới câu nói: Yêu thật ra là một nhà, hai người, ba bữa, bốn mùa.

Có thể cùng vợ ăn ba bữa cơm đi qua bốn mùa thì chính là hạnh phúc.

Bây giờ, chỉ cần nhìn người đàn ông cô yêu đang nấu ăn cho cô, Nghê Thường đã ngửi thấy hương thơm của hạnh phúc rồi.

Súp gà chuyển sang lửa nhỏ, Viêm Trì lấy máy xay ra, cho gạo và nước vào. Gạo tẻ xoay nhuyễn cho vào nước luộc gà để nấu thành chúc để.

Kế tiếp, gia vị lẩu được xào qua, trong phòng ngạt ngào hương thơm bốn phía.

Màn sương trắng mờ ảo trên cửa sổ phòng bếp thật là mãn nhãn —— mùa đông ăn lẩu, thật khó để không hài lòng a.
Tất cả đã chuẩn bị xong.

Việc đơn giản nhất là bày chén đĩa được giao cho cô, còn anh lại mặc áo khoác vào, đi đến bệnh viện đón bà nội về nhà.

Còn ba ngày nữa là đến giao thừa tết âm lịch, trên đường đông nghịt người và xe cộ, Viêm Trì và bà về nhà muộn hơn nửa tiếng so với dự kiến.

Đợi cho hai người vào đến cửa, ngăn nước lẩu cay đang sôi sùng sục, còn chúc để đã được nấu đến sánh mịn.

Thịt bò và thịt cừu trong nhà hàng Viêm gia vẫn luôn thượng hạng hơn bao giờ hết.

Đây là loại cháo thích hợp nhất để nhúng hải sản, trước khi cho hàu và tôm vào nồi, Viêm Trì múc ra hai chén cháo lẫn nước súp gà, đưa cho Nghê Thường cùng bà nội uống.

Anh còn nói, so sánh với nước lẩu cay, ưu điểm lớn nhất của chúc để là khó bị cháy hơn nhiều.

Nghê Thường cũng không biết có dễ cháy hay không, nhưng bát cháo này thực sự rất mịn, vô cùng ngon miệng.
Lần này nằm viện, Nghê Hồng Hạnh đã làm kiểm tra toàn diện, ngoại trừ một chút vết bầm tím ở chân, bà cụ không sao cả.

Nhưng khẩu vị của bà hiển nhiên không tốt lắm, uống cạn một bát cháo, cũng không động đũa nữa.

Nghê Thường có thể đoán được nguyên nhân tâm trạng bà không tốt.

Trần Chí không mời mà đến, đó là cú sốc lớn đối với bà. Bà nội có quá nhiều oán hận và bất bình với con người này. Nhưng hận thì hận, oán thì oán, nhưng ông ấy đã ra đi một cách đột ngột và đau khổ.

Lòng của lão nhân gia có lẽ rất phức tạp . . . . .

Nghê Thường không nhắc tới chuyện không vui, chỉ nhặt ra một vài chuyện vui vẻ để nói. Chuyện đầu tiên cô nói với bà là chuyện mình đã được cầu hôn ngày hôm qua.

Hai người thật ra cũng không rõ lắm, rốt cuộc đây có phải là tin vui với bà nội hay không, dù sao bọn họ cũng chưa hẹn hò được bao lâu.
Nhưng sau khi Nghê Hồng Hạnh nghe xong, bà lập tức nở nụ cười.

Bà nói, thời gian dài ngắn không phải mấu chốt.

Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra, bà không ngốc cũng không mù, đương nhiên là đã nhìn thấu đáo —— Viêm Trì là người thế nào, trong lòng bà biết rõ ràng.

Cháu gái có người chăm sóc.

Bã đã yên tâm rồi!

Bà nội tỏ thái độ quá rõ ràng, Nghê Thường rất ngạc nhiên và cảm động, vì thế rèn sắt khi còn nóng, cô nói với bà ý tưởng thành lập phòng làm việc trong nhà cổ và kế hoạch sản xuất sườn xám hàng loạt.

Phòng làm việc có thể tiếp tục hoạt động ở nhà cổ, Nghê Hồng Hạnh vui còn không kịp. Nhưng nghe đến đề nghị làm dây chuyền may sườn xám, bà trầm mặc một hồi mới đáp lời.

Bà nói: "Kỳ thật, lúc có thông tin nhà cổ bị phá dỡ ta đã nghĩ đến . . . . . Nếu nơi này mất đi, con cũng có thể ra ngoài tìm hiểu nhiều hơn, học tập được nhiều thứ, cũng là một chuyện tốt."
"Cuộc sống hiện tại không giống như trước đây nữa. . . . . ."

Lão nhân ngước mắt bình tĩnh nhìn cháu gái: "Con vẫn còn trẻ như vậy, không nên mắc kẹt mãi ở một nơi và may sườn xám cho đến hết đời. "

Nghê Thường giật mình: "Bà nội!"

"Cái gì mà. . . . . . không nên may sườn xám cả đời?"

"Con không có ý khác! Sản xuất hàng loạt nhưng con vẫn sẽ tiếp tục may thủ công mà."

Nghê Hồng Hạnh chỉ mỉm cười và đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cháu gái hai lần, không tiếp tục đề tài này nữa.

Sau khi uống thêm một bát cháo, bà bảo đã no và rời bàn ăn trước, trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhìn bóng lưng bà rời đi, Nghê Thường trong lòng vẫn còn thắc mắc.

"Rốt cuộc bà có ý gì đây. . . . ." Cô bĩu môi, lại cùng Viêm Trì thì thầm, " 'Cái gì mà còn tuổi trẻ ', cái gì mà cả đời ở một chỗ ' ?"
"Em không biết làm sườn xám có gì là không tốt đâu chứ."

Đây là công việc cũng là sứ mệnh của cô.

Cô là thợ thủ công, truyền thừa tay nghề từ thế hệ trước, cũng nên giống bọn họ mà chịu tịch mịch. . . . . .

Viêm Trì ngước mắt nhìn về phía vị hôn thê của mình: "Bà nội không phải có ý không cho em làm sườn xám nữa."

Anh dừng lại, lấy một con bào ngư to trong nồi đặt vào bát của cô, rồi nói tiếp: "Bé con, em có nghĩ đến về sau, nếu, anh nói là nếu——"

"Một khi anh ra nước ngoài thi đấu, nếu phải tập huấn ở nước ngoài một thời gian dài, thì chúng ta sẽ sống như thế nào?"

Tay cầm đũa của cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, ngây ngẩn cả người.

Nghê Thường há miệng thở dốc, ngữ khí có điểm trúc trắc: "Anh là nói ——"

"Anh định ra nước ngoài thi đấu?"

Viêm Trì chậm rãi chớp mắt, từ chối cho ý kiến: "Anh nói là ' nếu '."
Nghê Thường: ". . . . . ."

Nghê Thường đột nhiên nhớ tới điều mà Phương Khôn Đằng đã nói với mình thật lâu trước đây.

Cậu ấy nói rằng Viêm Trì nên trở lại để tham gia các cuộc thi ở nước ngoài.

Nơi đó mới có những giải đấu cấp cao nhất mà chỉ có anh ấy mới có thể đủ điều kiện tham gia và cũng có những đối thủ gần như ngang ngửa.

Cậu ấy cũng cho biết do dịch bệnh tạm dừng nên cuộc tái đấu sẽ bắt đầu vào năm sau. . . . . .

"Năm sau" mà Phương Khôn Đằng nói đã trở thành "năm nay".

Tết âm lịch qua đi, gần ngay trước mắt. . . . . .

Trong sân thình lình có tiếng gõ cửa, đánh gãy bất suy nghĩ bất an của Nghê Thường.

Cô chớp mắt đặt đũa xuống: "Em đi mở."

"Anh đi cho"

Viêm Trì chưa kịp đứng dậy cô đã đi nhanh ra sân mở cửa.

Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp trong bộ sườn xám, người giao hàng sững sờ ngập ngừng đọc bốn số cuối điện thoại.
Nghe thấy là số điện thoại của chồng sắp cưới, cô lên tiếng trả lời, đưa tay ra nhận lấy gói hàng.

Quay người bước vào nhà, cô mở túi ni lông.

Lập tức kinh ngạc.

Rất nhiều hộp nhỏ đầy đủ màu sắc.

Trên mặt hộp in mấy từ 'có gai" , "cỡ lớn" , "siêu mỏng" thật chói mắt.

Viêm Trì từ nhà đi ra, tựa tiếu phi tiếu: "Đã nói là để anh lấy cho mà. . . . . ."

Nghê Thường nhét gói hàng vào tay anh, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Anh——"

Trách không được, vừa rồi nhân viên giao hàng lại nhìn cô một cách kỳ lạ.

Nhiều như vậy . . . . .

Cô tự thấy mất mặt.

"Anh, sao anh lại mua nhiều như vậy chứ"

Viêm Trì nhướng mày: "Cũng không nhiều lắm."

"Hiện tại, đây chính là nhu yếu phẩm của anh ." Anh nhìn cô nở nụ cười ranh mãnh.

"Chính xác hơn là vật dụng hàng ngày."