Ăn xong tiệc tri ân thầy cô của lớp mình, Hà Tri Hiểu cùng Chu Hàn đi tìm đám Lý Dư Trương Mỹ Mỹ tụ họp.

Hà Tri Hiểu đột nhiên không muốn đi, Chu Hàn cùng nó tới công viên gần đó.

“Cậu sao thế?”

Hà Tri Hiểu nhìn cậu, rầu rầu: “Mẹ tớ, có thể sẽ không cho tớ đi Bắc Kinh!”

“Hả? Tại sao?” Chu Hàn hỏi.

Hà Tri Hiểu thuật lại nguyên lời mẹ cho cậu nghe, Chu Hàn không nói gì. Cậu có thể hiểu lập trường của mẹ Hà, về lí trí, cậu cũng rất ủng hộ cách mẹ Hà dạy dỗ và bảo vệ Tri Hiểu, thế nên cậu không thể nói được gì.

“Cậu nghĩ thế nào?” Chu Hàn hỏi.

“Nếu bây giờ tớ khăng khăng đòi đi Bắc Kinh, bố mẹ tớ nhất định sẽ rất đau lòng, cảm thấy tớ đặt cậu quan trọng hơn họ,” Tri Hiểu nói, “Nhưng nếu tớ không đi Bắc Kinh thì lại không thể ở bên cậu, tớ muốn ở bên cậu cơ.”

Quả thật khó xử, còn khó hơn thi đại học nữa! Ai nói thi xong là nhẹ nhõm! Cả thế giới đều lừa nó!

Chu Hàn ôm nó vào lòng, cậu nói: “Không cùng thành phố cũng không sao, bây giờ cậu có thể không cần theo tớ, đợi tốt nghiệp rồi tớ về tìm cậu.”

Hà Tri Hiểu muốn khóc, buồn bã như chia xa là kết cục định sẵn vậy: “Nhưng tớ không muốn xa cậu.”

Chu Hàn thở dài: “Biết làm sao được bây giờ? Cậu muốn tớ bắt cậu lựa chọn à? Hình như cũng không tốt, bố mẹ cậu cũng là lo lắng cho cậu, sợ chúng ta không đi được đến cùng.”

Tri Hiểu ngẩng đầu lên: “Chúng ta sẽ chia tay à?”

“Không, cậu có biết tớ thích cậu đến mức nào không?”

“Mức nào?”

“Thích đến mức, hôm nay đã bắt đầu không muốn xa cậu một giây nào, nhưng nếu phải dùng thời gian để chứng minh mình nghiêm túc với cậu, tớ cũng có thể làm được.” Chu Hàn nói.

“Thế nên, cậu đừng buồn, quyết định theo đúng ý mình, cậu không đi Bắc Kinh tớ cũng ủng hộ cậu.”

Không muốn đắm chìm trong thương cảm, Lý Dư còn réo điện thoại liên hồi, Hà Tri Hiểu và Chu Hàn đến quán bar, mọi người đều đã có mặt.

Lý Dư đã uống say, đang dính trong lòng Lâm Vân Vân làm nũng, Trương Mỹ Mỹ và Trần Giai Giai vừa ăn vừa tán gẫu, đám Hứa Đào, đang đánh bài ăn tiền, trong phòng bao ngập ngụa mùi thuốc lá, Hà Tri Hiểu rất không thích ứng.

Hơn mười giờ, Trương Dương tới, mọi người quan tâm hỏi han con đường ngôi sao của cậu ta, sau đó Trương Dương đi tới trước mặt Trần Giai Giai nói có lời muốn nói với cô.

“Trước khi tham gia show sống còn không biết trời cao đất rộng là gì, đi rồi mới cảm nhận được áp lực, lời đả kích của huấn luyện viên và giám khảo sẽ khiến mình cảm thấy mình chẳng ra sao, mấy bạn nam cùng kí túc xá với tớ đều thường xuyên khóc vì không chịu nổi áp lực.”

Trương Dương cười khổ, mọi người yên lặng theo lời cậu ta nói.

Cậu ta tiếp tục, nhìn Trần Giai Giai: “Nhưng tâm lí của tớ không tệ, người khác chê bai tớ thế nào tớ cũng không để ý, bởi tớ đã sớm bị người mình để ý nhất chê bai rồi. Trần Giai Giai, tớ biết cậu không thích tớ, tớ cố gắng thế nào cũng không đạt tiêu chuẩn của cậu, thế nên kể từ hôm nay, tớ sẽ không theo đuổi cậu nữa. Hôm nay tới tìm cậu là muốn nói với cậu, ba năm cấp ba, gặp được cậu là hồi ức tươi đẹp nhất, Giai Giai, chúc cậu tiền đồ gấm hoa.”

Nói xong, Trương Dương uống một ly rượu rồi đội mũ lưỡi trai rời đi.

Hứa Đào pha trò xoa dịu không khí: “Thằng này còn chưa thành danh đã đội mũ lưỡi trai rồi.”

Mọi người phối hợp cười theo.

Một lát sau, Trần Giai Giai cũng rời đi, bữa rượu tan, Chu Hàn đưa Hà Tri Hiểu về nhà, đi tới dưới nhà thì gặp phải bố Hà vừa trở về, không thể không chào tạm biệt, Hà Tri Hiểu bị bố xách về.

Vào nhà, mẹ đang xem ti vi, trên ti vi đang chiếu show sống còn của Trương Dương, đây là tập cuối cùng có mặt cậu, bạn bè quay video cổ vũ, Trần Giai Giai xuất hiện hai giây, nở nụ cười vừa dịu dàng vừa xa cách, nói: “Trương Dương, chúc cậu tiền đồ gấm hoa.”

***

Bố mẹ Chu Hàn đưa cậu đi du lịch tốt nghiệp, cậu vốn không muốn đi, nhưng bây giờ, cậu quyết định rời đi cho Tri Hiểu không gian và thời gian suy nghĩ vấn đề tương lai.

Một ngày trước khi đi, họ hẹn hò, hai người tay nắm tay đi dạo, sau đó đi ăn kem.

Ăn được một nửa, Hà Tri Hiểu nhận được tin nhắn, nó xem thử, vẻ mặt rất kì quặc.

“Sao vậy?” Chu Hàn hỏi.

Hà Tri Hiểu nhìn cậu, thoáng do dự rồi đưa điện thoại cho cậu đọc.

Tin nhắn viết thế này: “Tốt nghiệp rồi, mọi người tứ tán chân trời, đó là kết cục rất bình thường, nhưng tớ vẫn cảm thấy hình như mình không muốn kết thúc như vậy, còn có thể gặp được ai khiến tớ vui vẻ như cậu không? Hình như rất khó. Hà Tri Hiểu, nếu cậu hiểu được bức thư này của tớ, nếu cậu có cùng cảm xúc với tớ, vậy cậu có thể nói cho tớ biết cậu định đăng kí nguyện vọng vào đâu không? Nếu cậu bằng lòng, hãy đăng địa danh lên trang QQ của cậu, tớ rất chờ mong, chúc cậu tốt lành.”

“Ai vậy?” Chu Hàn hỏi.

“Không biết… Không lưu số này.”

Chu Hàn gọi thử, tắt máy.

“Cậu tức giận à?” Tri Hiểu hỏi.

“Không.”

“Vẹo cả mũi rồi kìa.”

“Ờ.”

Hà Tri Hiểu bĩu môi giả bộ đáng thương chọc cười cậu, Chu Hàn lấy khăn giấy lau bàn tay ướt nhẹp của nó rồi dắt nó ra ngoài.

“Nếu chúng ta yêu xa, cậu có tin tưởng tớ không Hà Tri Hiểu?”

“Tất nhiên rồi.”

“Chuyện như thế sau này sẽ còn xuất hiện, quan trọng là chúng ta tin tưởng lẫn nhau.” Chu Hàn nói.

“Còn phải thích lẫn nhau nữa!”

Chu Hàn cười: “Phải.”

***

Chu Hàn rời đi, cậu ra ngoài chơi mười ngày, sẽ trở lại trước ngày đăng kí nguyện vọng. Cậu nói khoảng thời gian này tạm thời đừng gọi điện liên lạc với nhau, cậu mong Hà Tri Hiểu tỉnh táo cân nhắc lựa chọn.

Cậu đi được hai ngày, Hà Tri Hiểu tìm mẹ ngả bài,

“Trước đây con không có ý tưởng gì, không hề tập trung vào học tập, con nghĩ nếu con không thi đỗ đại học, bố mẹ cũng sẽ không trách con, con ở nhà với bố mẹ, tìm được việc gì làm thì làm việc đó, cứ thế mơ hồ không tim không phổi sống, bây giờ con mới hiểu, thật ra là con ỷ vào bố mẹ thương con nên muốn mãi mãi nương tựa bố mẹ, hoàn toàn không có ý thức độc lập, cũng chẳng nghĩ đến lớn lên mình sẽ chăm sóc lại bố mẹ, bây giờ con đều hiểu cả rồi.”

Nó còn nói: “Con muốn lên Bắc Kinh, dù không có tương lai với Chu Hàn, con cũng muốn đi, con muốn trưởng thành, một làm một người lớn có trách nhiệm, có khả năng chăm sóc bố mẹ, chăm sóc cho mọi người lớn quan tâm con.”

Mẹ Hà hỏi: “Thế à? Không phải là để ở bên Chu Hàn?”

“Phải, cũng có nguyên nhân đó, nhưng mẹ, là Chu Hàn khiến con hiểu được điều này, con cảm thấy cậu ấy rất đáng!”

Mẹ Hà gật đầu: “Ờ, vậy cũng tốt, có điểm thi rồi thấy đỗ được thì đi đi.”

Hà Tri Hiểu bối rối: “Thật ạ? Bố mẹ đồng ý ạ? Không phải đang nói lẫy mà đồng ý thật ấy ạ?”

“Ừ.”

“Con còn chuẩn bị rất nhiều lời khác để thuyết phục mẹ mà, không cần ạ?”

“Không cần, mẹ muốn xem ti vi.” Mẹ Hà nói.

“Không phải chứ, vậy lúc trước mẹ phản đối làm gì?”

Mẹ Hà liếc nó: “Mẹ có phản đối đâu, mẹ chỉ đơn giản là chia sẻ quan điểm của mẹ thôi.”

Hà Tri Hiểu: “Con còn cách mốc trở thành người lớn một khoảng cách rất dài rất dài…”

***

Đi du lịch ngày thứ năm, sáng, Chu Hàn mở mắt trên giường khách sạn, chẳng muốn rời giường một tẹo nào.

Mọi phong cảnh không có Hà Tri Hiểu đều không có màu sắc, mọi món ngon không được Hà Tri Hiểu ăn đều không có giá trị, mọi kì nghỉ không thể liên lạc với Hà Tri Hiểu đều không có ý nghĩa.

“Đồ vô lương tâm, nói không liên lạc là không liên lạc thật, bình thường có thấy nghe lời như vậy bao giờ đâu!”

Tới trưa, Chu Hàn cứ viết rồi lại xóa tin nhắn, nhập dãy số thuộc nằm lòng vào mấy chục lần rồi mà vẫn chưa bấm gọi. Chu Hàn rầu rĩ nhấn vào trang cá nhân của nó xem ảnh cho đỡ nhớ, xem nửa tiếng, cậu ấn vào ô bình luận.

Lầu một, Hà Tri Hiểu tự bình luận.

“Tớ định đi Bắc Kinh với Chu Hàn.”

– Hết –