Trình Nhất Lâm cúi đầu xuống thấp hơn, cậu muốn nghe lại cho rõ. Toàn thân cậu cứng đờ, con bé càng lúc càng ôm chặt:
"Í...í cậu là sao?"
Hạ Nhi ngẩng mặt lên nhìn cậu, đôi mắt đẫm nước long lên, nó sụt sịt, lần này nói mà không hề ngại ngùng:
"Hôm trước lúc tôi bị ngã, Vương Khiết có chạy đến đỡ tôi dậy, còn cậu thì chẳng có chút đoái hoài gì trong khi cậu ở ngay đấy. Tôi đã định gọi cậu nhưng cậu lại làm lơ đi, tôi nghĩ bụng nếu mình đi cùng với Vương Khiết thì cậu sẽ giận. Nào ngờ...cậu thậm chí còn không thèm liếc tôi lấy một cái nữa. Cậu nói cậu yêu tôi, nhưng tôi chẳng thấy cậu ghen lồng lộn lên như những hình ảnh tôi xem trên phim gì cả. Hôm nay tôi mới thấy cậu biểu lộ nó giống như 8 năm trước, khi cậu ghen vì tôi nói chuyện với học trưởng, tôi thấy vui lắm..."
"Cậu điên rồi sao? Tại sao lại thấy vui khi tôi mạnh tay với cậu kia chứ..."
Cậu cười khẩy. Hạ Nhi buông tay ra, tay nó tiến đến chỗ cổ áo cậu. Con bé kéo nó xuống để mặt cậu có thể vừa tầm với mình, rồi Hạ Nhi mạnh dạn chủ động hôn cậu lần nữa, lại là một nụ hôn nhanh gọn và nhẹ nhàng khiến mặt cậu đỏ ửng. Cậu đờ đẫn, chẳng thể phản ứng được gì, tim cậu đập thật nhanh, tất cả những gì đang diễn ra thật ngoài tầm với của cậu. Nhất Lâm chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, chưa bao giờ nghĩ đến hình ảnh Hạ Nhi nói những lời ấy và hôn mình khi mà trước đó cậu còn làm đau nó. Hôm trước là do say, cậu không tính, nghĩ bụng là do rượu nên mới dám làm vậy, vậy mà giờ nó đang rất tỉnh táo và nghiêm túc, nó lại mạnh dạn hôn cậu lần nữa để rồi cậu ngây người, hồn phách như lên mây. Hạ Nhi rời tay khỏi cổ áo cậu, nó cười cong đôi mắt lên thích thú, tay lại ôm chặt cậu lần nữa, mặt áp vào ngực cậu. Hạ Nhi nói một cách tự nhiên không ngần ngại, xong hành động rúc mặt vùi vào ngực Nhất Lâm như kiểu bẽn lẽn không muốn để cậu thấy được mình đang vui đến thế nào.
Cậu nãy tới giờ vẫn đờ người ra như cái cột điện, cái tay buông thõng vô dụng không cả biết đường đưa lên ôm lại người con gái ấy. Đầu óc cậu quay cuồng như cái đợt cậu uống nhiều rượu ấy, chắc là do cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này để mà chuẩn bị. Cậu choáng váng, trong lòng vui đến nỗi tim muốn nhảy vọt ra ngoài. Mặt cậu đỏ lên, lúc này cậu ngại lắm đấy. Hạ Nhi nói thích cậu và lúc này nó không hề say.
"Cậu...hôm đó hoá ra không phải là do say nên mới nói thích tôi sao?..."
"Không! Hôm nay tôi tỉnh táo lắm, tôi thích cậu lắm!!"
Trình Nhất Lâm chưa kịp chuẩn bị tinh thần từ trước, cậu ngại muốn chết mất. Cậu đẩy nhẹ nó ra rồi lảng tránh ánh mắt nó, nói ngắt ngứ, tay chỉ về phía phòng mình:
"À..tôi..tôi về phòng...có việc một lát..."
Trình Nhất Lâm trong phòng như điên cuồng, sướng đến mức cảm thấy mình như thể đã hoá kiếp. Trời ơi, bao năm ròng đơn phương, cuối cùng cũng đã được toại nguyện, lần này nó lại còn tỉnh táo nói thích cậu một cách rành mạch rõ ràng không ngắt ngứ nữa chứ.
"Mà khoan, nhỡ đâu chỉ là "thích" theo cái ý nghĩa như ngày xưa thôi thì sao nhỉ?"
Trình Nhất Lâm nhớ rằng xưa kia nó cũng từng hay nói thích với yêu cậu, nhưng là cái kiểu ý hiểu của trẻ con. Cậu hoang mang không biết thật giả thế nào, đánh liều nhắn tin hỏi nó, nhắn xong lăn lộn trên giường vì quá xấu hổ, tự dưng đi hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.
Hạ Nhi đang ngồi xem tivi, thấy tin nhắn đến thì cầm lên đọc, đọc mà ngồi cười sặc sụa đến chảy cả nước mắt.
"Nhi này, cậu thích tôi thật à?"
Con bé lẩm bẩm nói cậu ngốc nghếch ngớ ngẩn, xong nó trả lời lại tin nhắn của cậu rồi lại ngồi cười kẻ ngốc Trình Nhất Lâm.
Cậu trong phòng ôm điện thoại đợi chờ tin nhắn đến, tay chắp lạy cầu nguyện rằng là thật. Tin nhắn đến, cậu nhắm mắt lại rồi mãi mới dám từ từ hé mắt ra xem:
"Thích thật đó!!!Tôi thích cậu giống như cậu yêu tôi ấy!!!!! (^3^)