Sáng hôm sau, Hạ Nhi nhìn ra dáng hẳn với bộ đồ mà mẹ đã chuẩn bị từ bao giờ rồi để lên giường cho nó khi nó còn đang rửa mặt đánh răng trong phòng tắm kia. Chiếc áo sơ mi tay hơi nhún bèo kẻ mảnh sọc đen trắng sơ vin với phần chân váy màu trắng dài đến chạm gối, đôi giày có đế hơi cao khoảng 2-3cm khác lạ với giày thể thao mọi ngày. Mẹ thậm chí còn đi mượn cô hàng xóm cái máy uốn tóc về cố đè cô con gái ra mà tạo kiểu tóc mới mẻ cho nữa, son mẹ cũng mới sắm cho một cây màu cam đào nhẹ nhàng tươi tắn. Cô con gái sau một hồi khó chịu than vãn thì cuối cùng cũng có cái mặt xinh xắn đi làm, Hạ Dực nó còn tự hỏi là không biết chị gái mình có phải con gái không nữa.

...........

Sau bao ngày thì Hạ Nhi cũng trở lại nơi này, nơi làm việc cũ với cái phòng ngủ là nhà kho tối tăm đựng đồ đạc giấy tờ và các vật dụng của công ty. Nó hít một hơi thật sâu trước khi bước vào cửa, cố để mình trong trạng thái tự tin nhất có thể. Mình lớn rồi, công việc này cũng đâu phải hèn kém như xưa nữa, nhìn vào tấm cửa kính phản chiếu lại toàn thân mình, nó khẽ mỉm cười rồi thầm cảm ơn mẹ vì đã biến hoá nó trở nên xinh đẹp như này. Cũng phải công nhận mẹ nói chuẩn, mình dù gì cũng hai mấy cái xuân xanh rồi, ăn mặc là rất quan trọng, đi làm trong công ty lớn với một công việc đàng hoàng, cách ăn mặc có thể khiến nó thêm phần tự tin và cảm thấy không bị lép vế so với các đồng nghiệp khác.


Hạ Nhi đang mải ngắm mình thì nghe tiếng gọi, giọng người đàn bà đáng mến ấy cất lên, gương mặt cười phúc hậu với dáng vẻ sang trọng đang vẫy tay gọi nó. Con bé đi đứng nhẹ nhàng nhất có thể tiến đến chỗ bà, mái tóc dài quá ngang vai được uốn một cách hết sức tự nhiên, một bên tóc được vén qua tai trông vừa duyên dáng vừa đẹp. Bà nhìn nó rồi cười như nhìn con gái của mình, bà đưa tay ra vuốt nhẹ tóc Hạ Nhi, vừa cười tít mắt vừa nói:

"Xinh quá đi mất! Hạ Nhi con ăn mặc như này xinh tuyệt vời luôn đó!!"

Mẹ cậu ấy hôm nay nói chuyện với con bé thân mật và ngọt ngào quá, cách xưng hô cũng gần gũi hơn nữa làm nó thấy bối rối đôi chút. Bà cứ đưa tay lên vuốt tóc rồi vén tóc cho con bé, nở nụ cười rạng rỡ ấm áp như đang nhìn con gái mình vậy. Nó thấy ấm lòng, ngại ngùng cười nói:


"Cháu cảm ơn ạ..."

Bà bỗng dưng thở dài, trong tiếng thở thấy được cả sự buồn rầu, bà hướng ánh mắt xuống, nói nhỏ:

"Hết giờ Hạ Nhi rảnh không? Chúng ta đi ăn tối với nhau nhé!"

Chưa cần con bé trả lời, bà đã hào hứng nhìn thẳng mắt nó:

"Đồng ý chứ!?"

Tự dưng đi ăn riêng cùng người lớn mà không phải thân cận trong nhà mình thì thấy ngại thật đấy, nhưng nhìn cách bà vui vẻ mong muốn nó đồng ý thế kia thì ai lại nỡ từ chối chứ, lại còn là người giúp mình có cái công việc này nữa chứ. Nó cười tươi rồi gật gật:

"Dạ được ạ! Được chứ ạ!! Cháu đồng ý cả hai tay hai chân luôn!!!"

Bà vỗ nhẹ vai nó rồi cười tạm biệt, con bé đứng đấy nhìn theo mãi rồi quay người đi vào thang máy. Trước tiên là phải tìm phòng giám đốc, tức bố của Nhất Lâm đã rồi mới biết việc để làm.


Nó vào thang máy, lần đầu được dùng thang máy xịn dành cho nhân viên, quẹt tấm thẻ mà nãy mới nhận được, cảm giác giờ thật khác. Tự dưng thấy mình oai oai, nó tự tin đứng thẳng, nhìn vào gương chỉnh lại tóc mình sao cho vẻ ngoài ở trạng thái hoàn hảo nhất.

Hạ Nhi rời phòng giám đốc với cái dây thẻ dành cho nhân viên đeo trên cổ, ngó nghiêng tìm cái phòng chụp ảnh nơi mà cái cậu idol sắp debut ấy đang chụp hình. Nó vừa hồi hộp vừa lo lắng, cảm giác lần đầu đi làm ở một vị trí đàng hoàng có khác.

Hạ Nhi mở cửa bước vào, bị choáng ngợp bởi các máy móc, máy ảnh rồi đèn điện sáng loáng trong phòng, thời gian chụp hình đã xong, phòng còn mỗi cậu idol ấy cùng với chị quản lý. Nó nhanh nhảu cúi đầu chào thật to rõ ràng khiến cậu idol kia đang ăn cũng hơi bị giật mình quay ra nhìn:
"Em chào hai người!!! Em là Hứa Hạ Nhi, trợ lý của hai người ạ!!! Sau này mong được hai người chỉ giáo thêm ạ!!!"

Bà chị quản lý này dễ mến và thân thiện lắm, đang ăn khoai lang, nghe thấy nó chào thì đặt củ khoai xuống rồi chạy đến chỗ con bé, tay bắt mặt mừng:

"Oaaaaa em gái đáng yêu quá!! Chị đây phải một mình quản tên này lâu ngày chán quá rồi, may giờ có em bầu bạn. Sau này có dịp thì đi ăn với nhau nhé, đây là điều chị đây trông đợi nhất khi đi làm đó haha!!!"

Hạ Nhi thấy bầu không khí thân thiện và gần gũi vậy thì cũng không ngần ngại bỏ mặc cái sự thẹn thùng bối rối sang một bên, nó thân thiết như chưa từng được thân, cười toe toét:

"Ôi vậy thì tốt quá!!!! Ăn là sở trường của em đó hahaa!!"

"Úi giống chị mày, quả này là tìm đúng cạ rồi..."

Hai người thân thiết mà không để ý đến thanh niên trầm ngâm bơ đời đang ngồi kia với vẻ mặt nghĩ ngợi, anh nhìn liếc con bé trợ lý rồi hơi nhíu mày cố nhớ gì đó rồi mặt hơi cau lại. Anh chàng cứ đờ mặt ra cho đến khi chị quản lý dẫn Hạ Nhi đến chỗ mình, chị ta gọi anh:
"Vương Khiết, cậu không lại đây mà chào đồng nghiệp đi hả? Cả ngày cứ buồn hoài vậy hả cái ông này?"

Hạ Nhi nhìn thẳng mắt người con trai ấy, người ấy thì nhìn nó kiểu khó chịu rồi cũng tỏ ra lịch sự gật đầu chào một cái:

"Trợ lý thì mệt lắm đấy, người thì bé tí vậy có làm nổi không?"

Chị quản lý hơi lườm Vương Khiết, huých cùi chỏ vào người cậu:

"Cái tên này, chưa debut mà đã tỏ ra chảnh choẹ khinh người rồi!"

Hạ Nhi vỗ ngực tự hào:

"Anh yên tâm, tôi khoẻ lắm, việc gì tôi cũng làm được hết đó!!! Trước đây tôi làm lao công ở đây, lau dọn suốt ngày còn chả thấy mệt cơ mà."

Vương Khiết lạnh lùng kinh khủng, ánh mắt sắc lẹm, đã thế còn giọng trầm, dáng người cao to trông đáng sợ như cái tên đội mũ lưỡi trai đen hôm qua vậy. Tự dưng Hạ Nhi nghĩ đến lại thấy buồn cười, người gì đâu mà dễ bị lừa hết sức.
Anh chàng đeo chiếc tai nghe lên rồi chìm đắm trong bản nhạc, ngồi dựa tường, mắt nhắm nghiền thư giãn. Chị quản lý ra ngoài có tí việc, Hạ Nhi ngồi xa xa xem ảnh của Vương Khiết vừa mới chụp. Tự dưng nó quay ra nhìn, bỗng thấy mi mắt anh chàng rung rung, đẫm nước, nước mắt chảy xuống, môi mím chặt khẽ run. Nó hơi bất ngờ, sao tự dưng người ta lại khóc thế này, giờ nên làm gì??....ra an ủi...hay làm lơ mặc kệ.

Hạ Nhi bỗng nghĩ đến mấy idol trong mấy cái MV ca nhạc, lúc diễn xuất cũng phải chìm đắm vào nội dung câu chuyện mà truyền đạt cảm xúc đến người xem, cũng phải khóc. Có lẽ Vương Khiết là đang tập thôi nhỉ, chăm chỉ thật đấy, giờ nghỉ mà vẫn còn ôn luyện kỹ năng diễn xuất của mình cơ đấy.

Nó nghĩ bụng vậy nên thôi không bận tâm nữa. Vương Khiết cầm điện thoại giơ lên đọc đọc cái gì đó rồi mỗi lúc lại rơi nhiều nước mắt hơn, cuối cùng anh ngả người nằm ở trên cái ghế sofa trong phòng, tranh thủ lấy cái áo khoác khoác lên người chợp mắt chút xíu. Hạ Nhi lúc lâu sau thấy anh chàng ngủ rồi mà tiếng nhạc vẫn bật to quá thì nhẹ nhàng rút tai nghe ra, cho nhạc dừng lại rồi để điện thoại lên cái bàn gần đấy.
Chị quản lí vào thấy Vương Khiết ngủ thì chẹp miệng, lẩm bẩm:

"Chưa debut mà đã như này thì không biết sau này chạy show còn thế nào nữa! Khả năng chịu nhiệt của tên này kém thật đấy!!"

"Anh í chụp ảnh cả buổi sáng hả chị?"

"Ừ, hôm nào chả thế, nhưng dạo gần đấy nó hay mệt mỏi lắm, nó cứ ủ rũ suốt rồi đến giờ nghỉ lại lăn quềnh ra đó ngủ đấy!"

Hạ Nhi chợt nhớ lại vừa rồi thấy Vương Khiết khóc, đanh định hỏi chị quản lý thì chị ta bỗng có cuộc gọi triệu tập để họp. Trước khi đi, chị còn giao cho nó trọng trách "cao cả" đó là dọn đống quần áo bày bừa dưới đất sau buổi photoshoot đem vào phòng trang phục. Con bé vì quen việc dọn dẹp trước kia nên dọn rất nhanh, nó bê đống quần áo đi ra ngoài, đem đưa cho nhân viên trông coi phòng chứa đồ chụp cất.
Nó bước thật chậm trên cầu thang để ngắm cái chỗ làm xịn xò này, đèn đóm chỗ nào cũng sáng trưng, cửa thì cửa kính hiện đại nhìn rất thích mắt. Đang đi thì thấy tin nhắn từ số lạ, con bé mở ra xem:

"Này này, là chị Hàn Thi quản lý đây!! Giám đốc bảo mang cái đống ảnh đấy mang vào phòng giám đốc rồi để lên bàn đó, nhanh nhanh!!!"

Hạ Nhi nhanh nhảu trả lời ok một cái rồi bước nhanh về phòng chụp hình mang ảnh đến phòng giám đốc.

Nó gõ cửa, người bên trong với giọng nói quen thuộc cất lên khiến con bé có chút khựng lại. Người ấy nói:

"Cứ vào đi."

Hạ Nhi trên tay ôm tập ảnh, gạt phăng những suy nghĩ lởn vởn trong đầu ấy rồi mở cửa đi vào. Vừa thấy người ngồi đấy, chân nó tự dưng như chôn tại chỗ.

Người ấy đứng dậy rồi vội vàng tiến đến chỗ Hạ Nhi, người ấy cũng để lộ cái biểu cảm y hệt nó, nhưng mà lại là bất ngờ vì con bé quá xinh. Môi nó hơi mấp máy, tự dưng nhớ lại giấc mơ hôm qua khiến mặt đỏ bừng. Con bé không cả nhìn cậu, mặt cứ cúi xuống rồi đưa tập ảnh cho cậu bằng hai tay rất khách sáo. Cậu nhìn nó rồi hơi cười, sau một ngày không gặp nó đã thấy nhớ, nay gặp lại vừa ngại vừa vui, hơn nữa có cả mấy cái cảm xúc hỗn độn như áy náy và khó hiểu. Tối đó là cậu đuổi nó đi, chắc hẳn con bé giờ đang giận cậu lắm chứ chẳng đùa.
Cậu mỉm cười rồi mãi mới nói được một lời với nó:

"Chào..."

Hạ Nhi cúi người nhẹ một cái thay cho lời chào một cách xa lạ và khách sáo rồi quay người rời khỏi phòng thật nhanh. Nhất Lâm đắng họng nhìn theo, tự dưng bầu không khí giữa hai đứa thật xa lạ, như thể hai người dưng. Hạ Nhi thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Nhất Lâm lấy một cái khi cậu tới gần, ảnh trao tay xong một cái là quay ngoắt người bước đi thật vội.

Trình Nhất Lâm trong đầu có ý nghĩ muốn đuổi theo nhưng chân cứ như cắm rễ tại chỗ không nhúc nhích được, nhìn cách nó né tránh cậu thật khiến cậu nghẹn lòng. Tất cả đều từ hai chữ "hồ đồ" của cậu mà ra cả, biết đến bao giờ mới nói chuyện bình thường lại được đây...

Hạ Nhi quay về phòng chụp hình, đóng cửa lại, tựa người vào cánh cửa, tim đập thình thịch, mặt mày nóng ran, trời lạnh mà trong người thấy nóng ơi là nóng. Đang lơ đễnh nghĩ ngợi về việc mình né tránh vừa rồi thì Vương Khiết đã đứng bên từ khi nào, giọng kiểu mỉa mai trêu đùa nhưng lại lạnh ngắt:
"Lần đầu ở riêng trong một phòng với nam giới hay sao mà hồi hộp thế?"

Hạ Nhi giật mình kêu oái, mắt trợn lên nhìn anh, anh nheo mắt lại trao nó cái nhìn kì thị, con bé đỏ mặt chối vội:

"Ơ làm gì có!!!! Tôi có hồi hộp đâu?!!!"

"Thế mà mặt đỏ bừng rồi thở mạnh thế? Chả là hồi hộp thì gì."

"Không mà! Đấy là do tôi chạy trên hành lang nên bị mệt..."

"Ai tin nổi cô nữa?..." Vương Khiết nhếch mép một cái đại khái mang tí nét cười khinh bỉ, Hạ Nhi không để ý, chỉ chẹp miệng rồi trở lại dọn đống giấy tờ trên bàn.

Chị quản lý mở cửa bước vào thấy phòng sạch sẽ thì tít mắt cười, mừng rỡ vì công việc bấy lâu nay của mình giờ đã san sẻ được cho người khác. Chị nháy mắt với Hạ Nhi:

"Sau này tiếp tục phát huy nhé gái!"

Hạ Nhi làm mặt cười nham hiểm, đá lông nheo rồi bật ngón cái, Vương Khiết nhìn hành động của hai người mà thở dài, bà quản lý này gặp được lính mới hợp cạ có khác.
...........

Trình Nhất Lâm hết giờ cố tình đứng lâu ngoài cửa đợi Hạ Nhi đi ra thì mẹ xuất hiện từ khi nào ra đứng cạnh cậu, bà đặt tay lên vai con gái mình rồi nhắc:

"Về đi con gái yêu, hết giờ rồi còn đứng đây làm gì?"

"À con có chút chuyện..."

"Về đi, Hạ Nhi nó về trước rồi."

Trình Nhất Lâm bị một phen bất ngờ, không ngờ mẹ lại đoán trúng mình như vậy. Cậu đỏ mặt vì ngại, cố tình chối bay:

"Mẹ nhắc đến Hạ Nhi làm gì, con có đợi cậu ấy đâu..."

Bà nín cười, bà còn lạ gì con gái bà nữa, kiểu gì chẳng vì áy náy chuyện hôm vừa rồi mà muốn gặp để giải thích và nói lời xin lỗi. Bà hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn con gái mình:

"Về đi, con bé lúc này không muốn nói chuyện với con đâu, đừng vội vàng quá.."

Cậu chán nản, thở dài rồi rút chìa khoá ra đi về phía cái ô tô của mình. Bà đợi cho con gái mình đi mất mới dám bấm số gọi Hạ Nhi, con bé giọng hớt hải vội vàng:
"Dạ dạ alo cô ơi cháu đang xuống thang máy ạ!!! Cháu sẽ xuống nhanh thôi, cô đợi cháu chút ạ!!!!!"

Bà phụt cười rồi ừ một tiếng, bà tắt máy, nghĩ cảnh con bé chạy vội vào thang máy mà buồn cười. Bà gọi tài xế lái xe đứng trước sảnh, vừa thấy Hạ Nhi bà đã ra hiệu cho con bé theo mình vào xe ngồi.

Hạ Nhi vừa đặt mông xuống ghế đã thở hổn hển vì mệt, bà thấy thế liền mắng yêu:

"Ui dời cái con bé hâm này, chỉ là đi ăn thôi mà, có gì mà phải gấp gáp vội vàng thế..."

"Dạ..tại cháu sợ cô đợi lâu nên phải chạy hết tốc lực ạ!! Mà tự dưng hôm nay thang máy đông quá làm cháu phải chạy thang bộ, mệt ơi là mệt ấy."

Bà cười phá lên, từ tầng 10 mà chạy xuống tận đây sao? Con bé này vừa ngốc lại hồn nhiên vô tư, dễ mến khiến bà cứ cảm giác nó giống như cô con gái bé bỏng của mình.
Đến nhà hàng, khi bà gọi cho con bé một đĩa beef steak, Hạ Nhi loay hoay cái dao cái dĩa mà không biết dùng. Bà cầm tay nó rồi dạy nó cách dùng dao cắt thịt, nó ồ lên như một đứa trẻ lần đầu được dạy về cách ăn uống. Hạ Nhi đưa miếng thịt vào mồm rồi kinh ngạc về vị ngon của nó, quả không hổ danh là nhà hàng 5 sao, thịt tuy đắt mà xắt ra miếng.

Bà kính Hạ Nhi một ly rượu vang, con bé nhìn chằm chằm ly rượu rồi lại nhìn bà, nó hào hứng:

"Cháu uống được không ạ??"

"Ừ, của con đó, uống đi." Bà hiền từ gật nhẹ. Hạ Nhi tỏ ra lịch sự nhấm nháp chút chút, nhưng khi vị rượu vừa chạm lưỡi thì mặt nhăn như khỉ, mặt như ăn phải giấm thanh. Bà ngó nhìn sắc mặt con bé rồi hỏi:

"Sao thế Hạ Nhi? Rượu không ngon à?"

"Dạ...không phải đâu ạ...mà..mà là cháu nghĩ cháu không uống được cái này..."
Bà tự hỏi có đúng con bé này bằng tuổi con gái mình không nữa, sao mà 2 mấy tuổi đầu rồi mà còn nhăn mặt không uống được rượu vang loại nhẹ như thế này. Bà cười hiền, gọi đổi cho nó một ly cam vắt rồi nói:

"Rượu tuy là đối với con có thể là khó uống, nhưng mà nó lại rất cần cho công việc của con. Nếu sau này con gặp đối tác lớn, họ mời con rượu mà con uống hết ly rượu đó, tức là con đã thể hiện được sự tôn trọng của mình đối với đối tác đó."

Hạ Nhi bối rối vì mình vừa hành xử không khôn ngoan, nó gấp gáp nói lời xin lỗi:

"Dạ cháu xin lỗi...cháu xin lỗi cô...lần này cháu sẽ uống hết ạ...cháu sẽ rút kinh nghiệm ạ..."

"Haha không phải xin lỗi cô đâu, đây chỉ là cô đang mách con biết cách ứng xử khi gặp đối tác thôi. Con cứ như đứa trẻ ấy, khi con nhìn ly rượu trông thật lúng túng."
Bà cứ vừa nói vừa tủm tỉm, Hạ Nhi xấu hổ bặm môi nhìn xuống đĩa thức ăn của mình, sau ngẫm lại mình cứ ngốc ngốc ngh ngu thì cũng tự thấy buồn cười chính mình.

Bà nhìn bộ đồ con bé rồi mới nhớ ra chuyện mình cần tâm sự, trước tiên bà hỏi:

"Bộ đồ này là con tự chuẩn bị sao?"

"Dạ bộ đồ này ấy ạ..dạ là mẹ cháu mua cho để mặc sao cho hợp với công việc đó ạ. Cháu sáng tỉnh dậy thậm chí còn không ngờ tới là sẽ phải mặc bộ đồ này cơ..."

"Mẹ con là một người phụ nữ tuyệt vời đấy..." Bà gật gù nhoẻn miệng cười.

"Cô cũng vậy ạ!! Cô cũng là một người mẹ rất tuyệt!!!" Hạ Nhi giương đôi mắt to tròn nhìn bà, bà bỗng trầm lắng xuống lạ thường khiến nó lúng túng. Nó đang nghĩ thêm chuyện gì đó để nói thì bà trầm giọng, trong giọng nói nghe thanh âm có phần buồn buồn:
"Cô rất thích sắm sửa cho con gái, cô rất thích đi mua váy đẹp cho con gái mình. Điều cô mong muốn nhất khi sinh được con gái đó chính là có thể chăm chút cho con mình, chải mái tóc dài mượt của con rồi mua cho nó vài bộ đầm tiểu thư nữ tính. Nhưng vì đó là Nhất Lâm nên cô không thể..."

Giọng bà lạc dần đi, Hạ Nhi bối rối hỏi:

"Sao vậy ạ? Cô có thể mua cho bạn ấy được mà..."

"Hạ Nhi con biết rồi đấy, chồng cô tức bố của Nhất Lâm không thích điều ấy tí nào, ngay từ nhỏ con bé nó đã phải sống như một thằng con trai. Nó thích chơi búp bê nhưng bố nó lại vứt hết chúng rồi bắt con gái mình ra ngoài đá bóng với lũ con trai hàng xóm. Khi Nhất Lâm nuôi tóc dài vì mối tình đơn phương của nó, những năm tháng ấy khi chỉ có hai mẹ con ở cùng nhau, cô đã có thể làm những thứ mình mong muốn với con gái mình. Cô có thể chải tóc thật xinh cho nó, mua những bộ váy sặc sỡ rồi bờm tóc kẹp tóc thật xinh, nhưng rồi cũng chẳng được bao lâu thì bố nó về, tất cả lại phải trở về như ban đầu. Nhất Lâm ngày một trở nên giống con trai hơn, cô có muốn đưa nó về lại là con bé xinh xắn hồi xưa cũng không được nữa rồi. Bố nó bắt nó chơi biết bao nhiêu môn thể thao như bơi, bóng rổ, thậm chí còn bắt con bé theo chế độ tập gym dành cho nam giới nữa. Giờ nhìn con xinh xắn thế này, cô lại thấy đau lòng cho nó..."
Bà đưa tay lên ôm mặt, Hạ Nhi cứng đờ người, hoàn toàn không biết nên nói gì hết, nó cứ ngồi nhìn bà đau buồn với những muộn phiền bấy lâu nay, tự dưng lòng cũng quặn theo. Đang lúng túng thì bà ngước mắt lên nhìn nó, giọng nhẹ nhàng:

"Cô từ nay có thể coi Hạ Nhi như con gái cô được không? Có thể cùng con đi sắm sửa váy vóc được không?"

"Ơ dạ...cháu..."

"Đừng nói chuyện kiểu khách sáo với cô nữa, cứ coi cô như mẹ con đi, dù gì con cũng là bạn của Nhất Lâm, cô sẽ rất vui nếu như Hạ Nhi cho phép cô xem con như con gái mình đấy."

Người phụ nữ này thật sự là rất dễ mến, con bé mừng muốn khóc, gật đầu lia lịa:

"Được..được chứ ạ!!!! Cháu đồng ý cả hai tay hai chân luôn ấy chứ ạ!!!!!"

Nó kiểu không còn biết nói gì để diễn tả niềm vui sướng lúc này, hai người cứ nhìn nhau cười tít mắt, trong ánh mắt ánh lên những tia hạnh phúc tươi vui, mọi người ai nhìn vào cũng nghĩ hai người này là hai mẹ con vậy.