Hôm nay là buổi sáng đầu tiên tỉnh giấc trên đất Thái, ngày bắt đầu những địa điểm ăn chơi mua sắm đã được Thất Thất hào hứng liệt kê vào mục ghi chú trên điện thoại. Hai đôi trẻ định ngủ nướng đến 8 giờ mới dậy nhưng Hạ Nhi xem chừng hứng thú quá dậy sớm nhất bọn, mới 6 giờ sáng đã chạy ra chỗ cửa kính lớn, kéo rèm ra, vì ở tầng cao nên có thể dễ dàng nhìn thấy biển. Nó hít một hơi thật sâu như hưởng thụ rồi thích thú áp mặt vào cửa kính đưa mắt ngắm nhìn xung quanh.
Thái Lan hôm nay thời tiết khá đẹp, tuy là mùa xuân nhưng khí hậu lại không lạnh như ở Trung Quốc, trời hửng nắng, cảm giác đến trưa sẽ nắng rực tràn nóng bỏng. Nó nhìn đoàn người trong khách sạn đã bắt đầu rục rịch nối đuôi nhau ra khỏi cửa, lên xe đi thăm thú thì máu chơi bời nổi dậy. Nó chạy đến bên giường lay lay người cậu, giọng thúc giục:
Cậu nheo mắt nhìn nó rồi nhìn cái đồng hồ, giọng thều thào khó ở:
"Chết trương chết nứt cái gì? Mới có hơn 6 giờ."
"Nhưng mà bọn mình đang đi du lịch đó, không được lãng phí thời gian như thế!!"
Cậu mới sáng ra đã đau cả tai với cái nàng thừa năng lượng này, cậu cầm vào cánh tay nó kéo nó nằm xuống, mắt nhắm lại:
"Ngủ thêm tí nữa đi, 8 giờ đi mới vui, đi sớm quá làm gì."
Hạ Nhi trong đầu vẫn còn chưa quên chuyện tối qua, cố vùng vẫy thoát thân khỏi cái tay đang quàng lấy cổ mình. Thấy nó cứ giãy giụa cựa quậy liên hồi, cậu liền dùng tay giữ chặt lấy nó, giọng có chút khó chịu:
"Yên nào, mới sáng sớm ra mà đã tiêu hao năng lượng nhiều như thế thì lát sẽ mệt lắm đấy."
Hạ Nhi nằm đếm đồng hồ trôi qua từng giây từng phút rồi ngủ quên lúc nào không hay, để rồi đến một tiếng sau cậu phải ra sức đánh thức nó, tự nghĩ mình thật ngu khi ban nãy đã bắt nó nằm xuống ngủ tiếp để rồi giờ say như chết thế này đây. Cậu phải dùng cách gõ vào đầu Hạ Nhi mới mong nó đau kêu oai oái rồi tỉnh dậy, nhìn cái mặt ngái ngủ méo mó vì đau, cậu nhịn cười không nổi.
.......
Sáng nay Thất Thất có lên lịch trình là đi cano ra đảo chơi, tiện thể muốn diện bộ đồ bơi sεメy nóng bỏng mới sắm. Cô cứ mân mê mãi cái bộ áo tắm hai mảnh khiến Hạ Nhi phải lên tiếng:
"Có mỗi bộ đồ bơi thôi mà, sao mày loáy hoáy xem đi xem lại từ nãy đến giờ thế?"
Cô vênh váo, giở giọng cười cợt:
"Lép như mày sao mà hiểu được..."
Ba người còn lại đỏ bừng mặt, Hạ Nhi ngại muốn độn thổ với tay qua đánh bôm bốp vào người cô mấy cái, nó liếc ngang liếc dọc nhìn xem có ánh mắt nào đang nhìn mình không rồi khẽ gắt:
"Đồ vô duyên, cái này tế nhị nói be bé thôi chứ!!!"
Trình Nhất Lâm cứ tủm tỉm cười trông có vẻ đen tối, Thất Thất nhìn cậu rồi chọc ngoáy:
"Có kẻ biếи ŧɦái lại đang mải tưởng tượng kìa."
Hạ Nhi ngơ ngác khó hiểu ngó quanh rồi hỏi:
"Ai?? Mày thấy biếи ŧɦái trên xe à??"
"Haha...ừ, mày cẩn thận đấy!"
Cô nháy mắt với Nhất Lâm, cậu giơ nắm đấm lên doạ.
...........
Thất Thất khi vừa đặt chân lên đảo thì tìm thuê chỗ ghế ngồi ở vị trí đẹp để có thể chụp ảnh sống ảo, Hạ Nhi cùng Thất Thất đi thay đồ, Trình Nhất Lâm bên ngoài nhìn theo mong chờ cái gì đó, mỉm cười gian gian. Hạ Dực đứng ngay trước mặt cậu hồn nhiên cởϊ áσ, vì Trình Nhất Lâm cũng là con gái, thấy cảnh này cũng không tự nhiên cho lắm nên quay mặt đi, Hạ Dực dửng dưng giữ nguyên nét mặt bình thường, ngồi xuống cạnh Nhất Lâm, quay sang nói:
"Aa..quên mất chị là con gái, xin lỗi nhé."
"Xin lỗi gì chứ..."
"Thì tại tôi cứ quen chị với tôi như nhau nên cứ vô tư cởϊ áσ trước mặt chị."
Cậu khẽ gật đầu, đúng thật, nhìn cảnh tượng lúc này cứ như hai thằng con trai đang ngồi với nhau ấy.
"Hạ Dực ơiiii!!! Xong chưaaaa??" Vừa nghe tiếng Thất Thất, cậu hào hứng quay lại nhìn, nhưng vừa thấy nó liền tiu ngỉu...cứ tưởng là bikini gợi cảm chứ.
Hạ Nhi đúng là vẫn không thể biến thành con người gợi cảm ngay được, chỉ là một chiếc áo croptop và quần jean ngắn mà thôi. Mà khoan, cả quần cả áo đều ngắn để lộ ra nhiều nơi trông khá mát mẻ...aaaa Trình Nhất Lâm bỏng mắt rồi!!
Cậu dán chặt mắt vào đôi chân trắng ấy, nó chạy lại chỗ cậu, vẻ mặt ngại ngùng:
"Cái...cái này...ngắn quá nhỉ?"
Cậu cười ngớ ngẩn lắc đầu, nó ngồi xuống ngay cạnh, nhìn quanh:
"Tôi thấy cái này...hở hang quá..."
"Thất Thất còn không kêu hở thì thôi, cậu kêu cái gì?"
Thất Thất trưng cái vòng một khủng ấy hớn hở đi đến chỗ người yêu, Hạ Dực cũng có thân hình thật săn chắc, nam tính rắn rỏi, hai người đứng với nhau nhìn như người mẫu quảng cáo đồ bơi ấy. Cô đứng trước mặt cậu người yêu, tủm tỉm hỏi:
"Hạ Dực...anh thấy thế nào?"
Hạ Dực đỏ mặt nhìn quanh rồi đứng phắt dậy, cầm cái khăn tắm choàng lên người bạn gái mình che ngực lại, Hạ Dực tránh mắt mình không nhìn vào nơi gợi cảm ấy, vờ mắng:
"Em thật là...đáng ra em nên mua cái nào kín đáo hơn chứ...ngực em...lộ ra gần hết rồi kìa...nếu mấy thằng khác nhìn chằm chằm vào ngực em thì phải làm sao đây?"
Hạ Nhi há hốc miệng trầm trồ nhìn thằng em ngôn tình của mình, ánh mắt nó lấp la lấp lánh:
"Oaaaa...Hạ Dực của chị...lớn thật rồi!!! Aaaaa Hạ Dực nam tính quá đi..."
Trình Nhất Lâm búng vào trán nó một cái, nhếch môi khinh bỉ:
"Nghe khiếp chết đi được mà cậu còn khen."
"Khiếp gì chứ??!! Cậu không thấy Hạ Dực nam tính à?? Oaaaa bao lâu nay ở cùng mà không nhận ra thân hình em trai mình cũng tuyệt đấy chứ, vừa săn chắc lại còn cứng cáp nữa chứ...lúc ở cạnh người yêu thì thật là ngầu quá điii!!"
Nó vừa dứt lời thì ánh mắt nó lại tia được đâu đó một bóng hình người mẫu nam đang chụp ảnh trên bãi biển, bất giác khen ngợi:
"Uôi...body đẹp thật đấy...không hổ danh là người mẫu nam..cơ bắp cuồn cuộn nữa chứ..."
Cậu giờ mới để ý, đúng là con gái nhỉ, nhìn con trai có thân hình đẹp ai lại không thích chứ?
Cậu nhìn lại mình, gái không ra gái mà trai cũng không ra trai, ngoài cái bề ngoài mặt mũi dáng dấp đàn ông này thì ước gì bên trong cũng giống nốt thì tốt quá.
Hạ Dực với Thất Thất xuống tắm biển, nó nhìn từng đợt sóng vỗ vào bờ mà cũng muốn xuống chơi, mỗi tội Hạ Nhi không biết bơi....
"Ơ mà Lâm...cậu không xuống bơi sao?"
"Cậu xuống thì tôi xuống." Cậu nhìn về phía xa xăm biển ngắm đôi trẻ đang đùa nghịch.
"Sao lại thế? Sao cậu không xuống luôn đi??"
"Xuống một mình chán lắm."
"Tôi cũng muốn xuống đó lắm..."
"Vậy thì đi!"
"Nhưng mà..."
"Sao?"
"Tôi không biết bơi..."
Làm cậu tưởng gì chứ, biết ngay là không biết bơi mà.
"Vậy thì giờ tôi dạy cậu?"
Hạ Nhi run rẩy nuốt nước bọt rồi lắc lắc đầu:
"Thôi tôi sợ lắm, hồi nhỏ có lần được mẹ đưa ra bể bơi tập bơi mà bị uống no nê bao nhiêu là nước nên sợ lắm rồi!!! Tôi không xuống đó nữa đâu!!"
Cậu nắm chặt tay nó rồi cười ôn nhu như để tạo cho Hạ Nhi cảm giác an toàn và tin tưởng ở mình:
"Yên tâm, lần này tôi sẽ không để cậu bị uống nhiều nước nữa đâu."
Hạ Nhi trong một giây ngắn ngủi nhìn vào đôi mắt ấy tự dưng hơi có chút rung động, bỗng nhiên cảm thấy thật an toàn và tin tưởng cậu ngay lập tức. Nó gật đầu rồi cười tươi:
"Ok đi!!!"
Cái đôi uyên ương kia bơi ra đâu xa tít mù tắp không còn cả gọi lại được nữa rồi, cậu với nó vừa bước được vài bước xuống biển thì Hạ Nhi nghịch ngợm cúi xuống hất nước vào cậu, kèm theo là tiếng cười sảng khoái đáng yêu như trẻ con. Cậu cũng không thua, hất lại vào nó kịch liệt, cả hai cùng cười rôm rả, cảnh tượng lãng mạn vui vẻ sẽ mãi tiếp diễn nếu như Hạ Nhi không để ý đến mấy đứa trẻ con đang bơi hùng hục đằng xa. Nó nghiêm túc lạ thường, siết chặt tay mình rồi ra vẻ quyết tâm:
"Hứa Hạ Nhi này không thể chịu thua đám con nít được. Lâm! Mau vào việc chính đi!!"
"Sao cơ? Việc chính?"
"Dạy tôi đi!"
Cậu ban đầu mím môi nín cười nhưng sau vì cái mặt quả quyết của nó nhìn hài quá nên không nhịn được mà phụt cười, nó cau mày liếc cậu:
"Cậu cười gì tôi??"
"Nào có cười cậu, tôi cười vớ vẩn thôi...nào, giờ thì học!" Cậu buộc phải cố gắng nín cười, không nhìn vào cái mặt nó để đỡ buột miệng cười hơ hớ ra.
Cậu với Hạ Nhi đi ra xa hơn để học nhưng chân Hạ Nhi ngắn, đi thêm vài bước nước đã dâng lên cao rồi, chẳng mấy chốc đã ngang ngực con bé, nó hoảng sợ bấu chặt vào áo cậu:
"Thôi đến đây thôi Lâm...dừng đi!!! Nước lên cao quá rồi!!"
Trình Nhất Lâm hướng mắt xuống nhìn nó thì lại cười ngặt ngẽo, 25 tuổi gì đâu mà bé xíu xiu lùn một mẩu y như con nít thấy mà cưng xỉu. Cậu chỉ muốn cắn cho mấy cái cho đỡ mê muội thôi, nhìn cái góc độ này thật đáng yêu quá đi.
Nhưng Trình Nhất Lâm ác lắm, vẫn cố tình chọc quê:
"Mới đang ngang bụng tôi thôi, đi thêm chút nữa!"
Hạ Nhi nhục nhã ngước lên nhìn, aishhh...cao thích thật đấy.
"Không đi được nữa!!! Cõng tôi thì tôi đi!"
Nó nói đùa vì nghĩ rằng nếu nói vậy thì cậu sẽ dừng lại, nào ngờ cậu cúi người xuống tính làm thật nữa, Hạ Nhi phải xua xua tay kịch liệt để cậu không ngụp hẳn xuống dưới nước cõng nó. Nhất Lâm liều thật đấy.
Đang chuẩn bị học cách thả lỏng người để nổi trước thì có con sóng to lao đến, đánh vào hai đứa khiến Hạ Nhi rời tay cậu mà mất thăng bằng chìm xuống uống no nước mặn chát. Cậu may thay giữ được nó nhưng ướt sũng từ trên xuống dưới, nó vừa thấy đồ cậu ướt liền hốt hoảng bật lên ôm lấy cổ cậu, ánh mắt dè chừng nhìn quanh. Cậu đỏ mặt ấp úng nhìn cái đầu nó:
"S..sao...thế?..."
"Lâm ơi, mình vào bờ đi..."
"Nhưng cậu còn chưa tập được tí gì mà...cậu mệt rồi à?"
Câu đưa tay ra ôm lại nó vì nghĩ chắc nó hoảng sợ do bị sóng đánh làm uống nước no, cậu bị nó ôm cổ kéo xuống nên mỏi lưng quá, cậu ra hiệu cho nó bỏ ra để còn vào bờ. Nhưng khi cậu cầm lấy cánh tay định gỡ thì nó còn ôm chặt hơn:
"Hạ Nhi này...tôi cõng cậu vào bờ nhé?"
"Không được!!! Bây giờ mà cứ để vậy vào bờ là chết!!"
"Sao??? Chết?? Cậu đang nói cái gì thế???!!" Cậu bắt đầu khó hiểu đến mức lo lắng.
Nó ngại ngùng đỏ mặt nói lí nhí:
"Cậu cũng là con gái...áo cậu ướt sũng thế này...sẽ bị nhìn thấy hết mất..."
Cậu càng ngại hơn, bắt đầu lớn tiếng:
"Nhìn thấy cái gì? Ý cậu là như nào??!"
"Th...thì bởi vì cậu là con gái nên...nên nếu áo cậu ướt...lũ con trai sẽ...sẽ nhìn thấy nội..nội y của cậu." Nó phải nhắm tịt mắt lại cố gắng nói ra cho cậu hiểu tuy rằng là xấu hổ muốn chết.
Nhưng cậu vẫn chưa hiểu được rõ ý nó là gì, dửng dưng đáp lại:
"Nhưng mà hôm nay tôi không mặc áo ngực..."
Hạ Nhi tròn to mắt lên sững sờ rồi lại cố ghì cậu xuống ôm chặt hơn, làm cậu mỏi hết cả người mà vẫn phải chịu giữ cái tư thế này. Nó mắng:
"Cái thể loại con gái con đứa gì mà chẳng biết giữ mình gì cả!!! Tại sao ra ngoài chơi lại còn là đi biển mà không mặc phụ kiện bên trong thế hả??!!! Cái đồ hớ hênh này, cậu cũng là con gái đấyyyy!!!!!!"
Khi mà Trình Nhất Lâm đã được thông não để hiểu được lời nói của Hạ Nhi thì tim cậu đã lại lần nữa đập loạn xì ngậu, ngại muốn độn thổ mất. Cậu ngượng chín mặt, đang tính gắt lên với nó thì Hạ Nhi lại nói nhỏ bên tai cậu, giọng nghe có vẻ như đang rất ngại:
"Lâm, cậu...làm ơn bế tôi lên nhanh nhanh!!"
Trình Nhất Lâm dù mỏi nhưng nghĩ bụng chắc nó mệt nên vẫn cố gắng cúi xuống bế bổng nó lên trên tay mình, nó sợ cậu mỏi tay mà thương, cắn răng ra lệnh cho cậu:
"Cao lên chút nữa!"
Cậu nghe lời nâng tay cao lên, nó nhìn cậu như đang cố gắng chịu đựng mà khoé mắt rưng rưng, lợi dụng cái người mình mũm mĩm nằm che đi nơi nhạy cảm của nữ nhân hớ hênh họ Trình.
Lên đến bờ dù rất muốn bảo cậu thả mình xuống vì thương cậu đau tay nhưng không thể, nơi này lắm đàn ông con trai quá.
Cậu bế nó về đến tận chỗ ngồi, Hạ Nhi vừa được cậu thả xuống đã nhanh chóng cầm lấy cái khăn tắm choàng lên người cậu, thở phào nhẹ nhõm nhắc nhở:
"Từ sau ra ngoài đi chơi phải nhớ mặc...áo...ngực vào nhé..."
"Tôi không mặc lâu rồi vì để như này cũng không thấy gì đâu, cậu nhìn mà xem."
Hạ Nhi nhắm tịt mắt lại xấu hổ không muốn nhìn, kêu toáng lên:
"Aaaa sao lại bảo tôi nhìn chứ!!! Cái đồ con gái 25 tuổi đầu còn ưa thả rông nhà cậu, lớn rồi phải biết giữ mình đi chứ!!"
Cậu bật cười, Hạ Nhi là đang lo cho cậu đấy đúng không?
Nó thấy cậu cầm khăn lên lau tóc thì sợ tay cậu từ nãy vẫn còn mỏi nên tranh giành cái khăn để lau hộ cậu, nó hồn nhiên giật lấy:
"Tôi lau cho, nãy cậu bế tôi mỏi tay rồi!"
Hạ Nhi cứ cái đà này thì bao giờ Trình Nhất Lâm bao giờ mới thoát được khỏi cái thứ tình cảm vô vọng này đây, rõ là càng ngày càng yêu nhiều hơn mà. Cái tay hư đang định ôm lấy eo nó thì tiếng đôi trẻ vang lại ở cự li gần, Hạ Dực với Thất Thất đang đi về phía chỗ ghế nghỉ, cậu vội đẩy nó ra rồi cầm lấy cái khăn lau tóc để Hạ Dực đỡ hiểu lầm.
Hạ Dực để ý có rất nhiều thanh niên trên bãi biển cứ nhìn chằm chằm vào vòng một của bạn gái mình thì kéo cô gần sát lại, tay vòng ra sau ôm lấy vai Thất Thất để bọn họ thấy bạn trai người ta đi cạnh còn biết đường ngoan ngoãn nhìn đi chỗ khác. Thất Thất thì chẳng bao giờ thấy ngại vì những bộ đồ mình mặc, vẫn tự tin kiêu hãnh khi thấy có nhiều cái nhìn tập trung vào thân hình tuyệt đẹp nhờ tập gym của mình. Hai người ngồi xuống, Hạ Dực đi mua nước dừa cho bạn gái uống cho đỡ mệt sau khi vừa bơi xong, Hạ Nhi ngồi chán cũng tí tởn đòi bám đuôi đi theo em trai mình.
Chỉ còn lại hai con người biếи ŧɦái, Thất Thất liếc Hạ Nhi đã đi xa rồi ghé sát tai cậu thầm thì:
"Nãy hai người lãng mạn thật đó nhaaaa, không ngờ cậu ở dưới đấy lâu vậy mà còn đủ sức bế nó lên được. Khoẻ thật!"
"Bất đắc dĩ mới phải bế cậu ta thôi." Cậu xấu hổ khi nghĩ lại cái vấn đề "lộ hàng" vừa rồi.
Cậu vội đổi chủ đề:
"Mà cậu cũng bạo thật đấy, ăn mặc thế này tới chỗ đông người mà cũng mặc được."
"Sao chứ? Cậu lại bảo là không đẹp đi?" Thất Thất nhướn người lại gần, vòng một thành ra cọ sát vào tay Nhất Lâm. Vừa lúc Hạ Nhi chạy về trước để đưa nước cho cậu, thấy cảnh tượng kia thì có chút khựng lại, sau đó từ tươi tỉnh chuyển sang đằng đằng sát khí bước nhanh đến chỗ ngồi rồi đặt mạnh chai nước xuống bàn.
Hại hai người đang líu ríu kia giật cả mình, Trình Nhất Lâm lúc này mặt mày nham nhở cứ như là đi vụиɠ ŧяộʍ bị vợ phát hiện ấy. Cậu nhìn nó rồi nhìn chai nước dưới bàn, biểu hiện của hôm nay còn đáng sợ hơn hôm qua nữa kìa. Cậu thấy Thất Thất vẫn không để ý cái tay đang khoác vào tay cậu, bèn huých huých tay ra hiệu rồi gạt ra, cầm tay nó kéo xuống ngồi. Nhưng lạ thay hôm nay nó không lặng thinh như ngày hôm qua, con bé nhướn người gần lại rồi choàng lại cái khăn lúc nãy lên người cậu thật kín đáo, khẽ trách:
"Cậu thật là...cậu phải cẩn thận vào chứ! Ở đây nhiều nam giới lắm đó."
Thất Thất được dịp mở to con mắt khi thấy Hạ Nhi khác thường thế này, cô ồ lên nhưng không nói nên lời.
"Tôi đã nói là không sao đâu mà!"
"Không sao cái đầu cậu, cậu nên nhớ cậu cũng là con gái đấy!"
Thất Thất thấy Trình Nhất Lâm bị Hạ Nhi mắng thì không khỏi buồn cười, chuyện ngược đời hiếm có, Trình Nhất Lâm như kẻ ngốc nghếch ngoan ngoãn sợ vợ ấy.
Hạ Dực mang hai trái dừa về rồi đưa một trái cho bạn gái mình, Thất Thất sang chảnh đeo kính râm nằm xuống, co một chân lên, uống nước dừa theo kiểu hưởng thụ một cách thượng lưu. Nhưng trong mắt Hạ Nhi và Trình Nhất Lâm, đấy chỉ là một hành động làm màu.
Cả bốn người vào phòng tắm tráng rồi thay đồ để rời đảo đi ăn trưa, Hạ Nhi mặc một chiếc váy ngắn do Thất Thất chọn, quả không hổ danh là Thất Thất, váy hai dây gợi cảm ngắn ngủn mang không khí biển thế chứ.
Nào ngờ Hạ Nhi và Thất Thất mặc theo kiểu váy đôi, phần ngực có bèo nhún làm cho ngực Thất Thất đã to nay còn phồng ra hơn nữa. Hai con người có vóc dáng khác nhau, mặc cái váy lên như kiểu hai số phận, một bên nhìn đáng yêu trong sáng, một bên thì sự sεメy trên cơ thể được phô bày rất rõ rệt. Chưa kể đến chân của Thất Thất còn dài, cái váy ngắn ngang đùi càng làm lộ ra đôi chân bao người mơ ước vừa thon vừa dài.
Bốn đứa đi chung một chiếc taxi đến nhà hàng hải sản nổi tiếng ở ngay gần đấy.
Tuy Thất Thất gợi cảm như thế nhưng Trình Nhất Lâm lại mất máu vì cái sự đáng yêu kia hơn, nom có vẻ như là Hạ Nhi rất hợp với những bộ đồ màu trắng. May thay tóc cũng đã khô, ngồi trên xe Trình Nhất Lâm giúp nó búi cao tóc lên, để lộ ra một gương mặt sáng trắng trẻo xinh xắn khiến Nhất Lâm lại mê mẩn đần cả mặt. Cậu nói nhỏ với Thất Thất đang ngồi ngay bên cạnh:
"Thất Thất, đưa tôi mượn thỏi son nào màu nhạt nhất của cậu với!"
"Sao cơ? Cậu định đánh son à?" Thất Thất cười lớn, cậu bối rối đưa ngón tay lên miệng ra dấu "suỵt":
"Cậu bé mồm thôi chứ!!"
"Sao đâu chứ, dù gì thì người ta cũng đâu có hiểu mình nói gì...nhưng cậu mượn làm gì thế?"
"Cứ đưa tôi đi." Cậu giục, cô mở túi tìm thỏi son nhẹ nhàng nhất trong số mấy thỏi đậm đỏ choét của mình nhưng không thấy, cuối cùng đưa cậu thỏi son dưỡng có màu hồng nhẹ. Cậu nhanh chóng giật lấy rồi quay sang Hạ Nhi:
"Nhi, quay sang đây nào."
Nó đang ngắm biển qua cửa kính ô tô, nghe giọng cậu liền bị giật bắn người quay lại. Cậu tự dưng kè sát mặt nó rồi dùng tay mình nâng cằm con bé lên, Hạ Nhi trố mắt lên nhìn cậu, lắp bắp:
"C-c-c-cậu định là-là-là làm gì!!!???"
Thất Thất ngó sang xem cảnh vui, may thay Hạ Dực đang đeo tai nghe không biết gì chứ không thấy được cảnh này lại tiêu đời hai đứa.
Cô nắm chặt tay mình cổ vũ cậu trong âm thầm, hai mắt sáng rực lên, lẩm bẩm:
"Cố lên Trình biếи ŧɦái, cậu làm được mà!!"
Trình Nhất Lâm nhìn vào môi nó chằm chằm rồi nuốt nước bọt, Hạ Nhi vẫn chưa hiểu ra chuyện gì nên chẳng biết phản ứng ra sao. Thấy nó hơi rụt đầu, cậu lại mạnh bạo giật cằm nó lại gần, đến lúc con bé vừa mảy may nghĩ đến cảnh tượng hôm qua chuẩn bị tái diễn, nó nhăn nhó nói nhỏ:
"Này, cậu không làm bậy ở trên này được đâu!!!"
......