Mùa đông có lẽ là mùa mang lại cho ta nhiều cảm xúc nhất trong các mùa. Mùa đông sẽ trở nên ấm áp hơn khi ta tìm thấy một nửa cho riêng ta, nhưng mùa đông cũng sẽ lạnh lẽo hơn đối với những tâm hồn đơn độc.

Mùa đông là mùa lạnh nhất trong năm, là mùa ta dễ cảm thấy cô đơn nhất, đối với Trình Nhất Lâm và Hứa Hạ Nhi, mùa đông chính là khởi đầu cho cả một câu chuyện dài...

Đêm giáng sinh năm ấy trôi qua với biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc, đôi bên ngại ngùng đỏ bừng cái khuôn mặt ấm nóng. Người thì dành cả đêm để lăn lộn trên giường mặc cho bụng vẫn chưa hết đau và "dâu" thì chưa hết mà cười tủm tỉm khi nghĩ đến tương lai của mình với người kia, người thì nằm ngoài phòng khách trên chiếc ghế sofa với khuôn mặt ngập tràn sắc đỏ, con tim đánh trống liên hồi nhịp thình thịch. Hơn bao giờ hết, cả hai đều như có vẻ mong chờ về những tháng ngày sau.


.............

Sáng ngày 25 ấy, khi mà vừa kết thúc giáng sinh, ai đó từ từ nheo mắt tỉnh dậy vì ánh nắng ấm ngoài cửa sổ hắt vào, cảm giác ngày thứ 2 không còn khó chịu như "dâu" của ngày đầu. Bụng Trình Nhất Lâm đã nhẹ hơn hẳn, thái độ đương nhiên là thoải mái hơn rất nhiều không chỉ vì bớt đau mà còn do từ ngày hôm nay sẽ có nhiều điều đáng mong đợi xảy đến.

Hôm nay là ngày đầu tiên trong chuỗi ngày Trình Nhất Lâm này theo đuổi tình yêu trái cấm của đời mình, cậu thấy ngại ngùng bối rối hơn hẳn mọi ngày, nét mặt từ lúc ngủ dậy cho đến khi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt nhìn vào gương vẫn cứ thấy rạng lên những nét cười. Trình Nhất Lâm chống tay xuống chỗ cái thành bồn rửa mặt, nhìn thẳng vào gương rồi lại phì cười ôm mặt như kẻ ngốc. Cậu đưa tay lên vuốt tóc, tự dưng muốn chỉnh trang lại mình sao cho thật bảnh, ngày xưa khi ở bên nó cậu đã luôn phải nguỵ trang mọi người với chiếc kính mỏng và mái tóc được đánh hơi rối, giờ theo đuổi người ta thì cũng nên đẹp trai chút chứ nhỉ?


"Aaaaa nghĩ gì thế này??!! Xưa nay Trình Nhất Lâm mình đâu có ý định muốn làm cho bản thân trở nên đẹp trai đâu chứ??? Rốt cuộc Hạ Nhi em đã biến tôi thành cái thứ gì thế này..." Cậu khẽ cười, lắc nhẹ đầu rồi cúi mặt xuống bắt đầu điệu đà rửa mặt.

Hôm nay là chủ nhật, Trình Nhất Lâm tất nhiên không phải đi làm, cậu lên kế hoạch cho ngày hôm nay là hai người sẽ đi siêu thị mua đồ y như những cặp đôi thật sự rồi cùng nhau về nhà nấu nướng. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến Trình Nhất Lâm sướng điên lên, thích thú đến độ gạt nhầm vòi nước sang bên trái, nước nóng làm tí thì tay cậu bị bỏng. Cậu xuýt xoa rồi nhanh nhanh gạt sang phải để nước lạnh xả vào cho đỡ nóng, thở phù một cái vì hành động ngốc nghếch của mình vừa rồi.

Hạ Nhi còn ngủ rất say không biết trời ơi đất hỡi là gì, đêm qua mãi đến 2 giờ sáng mới đi ngủ được vì cứ thấy hồi hộp trong người, thành ra giờ ngủ say như chết thế này đây.


Trình Nhất Lâm hí hửng bước ra ngoài, vừa thấy Hạ Nhi liền bối rối bước đến từ phía sau tính hù mà ai ngờ nó ngủ say chẳng giật mình. Cậu ngồi xuống, chống cằm nhìn con bé đáng yêu đang say ngủ mà nở nụ cười ấm áp như một người mẹ đang nhìn ngắm đứa con yêu của mình. Cậu đưa tay vén mái tóc ấy để nhìn cho thật rõ gương mặt trắng hồng, định bụng hôn vào cái má phính kia mà bất giác ngón tay cậu làm nó tỉnh giấc, con bé mở mắt tỉnh dậy rồi giật mình khi đập vào tầm nhìn là cái bản mặt của Nhất Lâm. Con bé kêu toáng lên:

"OÁI!!!"

Cậu vẫn chống cằm ngắm Hạ Nhi của mình, bàn tay đẹp khẽ đưa lên xoa đầu nó. Cậu trầm giọng, đôi mắt hí mê hoặc nhìn nó chằm chằm:

"Làm em giật mình sao?"

Vừa nhìn cậu, y rằng những hình ảnh của ngày hôm qua ào ạt dội về trong đầu nó. Hạ Nhi đỏ mặt hất tay cậu ra rồi chạy vào phòng vệ sinh, vội vàng hấp tấp đến tí thì vấp ngã. Nó bối rối khi thấy sắc mặt của mình trong gương, tự hỏi:
"Sao mặt mày lại bị gì thế này?...tại sao chỉ nhìn anh ta như mọi lần thôi mà cũng hồi hộp là sao???? Mày bị bệnh gì thế hả??

Vừa dứt câu, giọng ai đó vọng vào, nghe có phần trêu chọc:

"Hồi hộp là vì yêu rồi, là bệnh yêu đó."

Con bé mở cửa ra nhìn, người kia đang đứng tựa người vào tường nhìn nó ngay trước mặt, môi còn nhếch cười trông thật đáng ghét. Nó lại vì lúng túng mà nhanh chóng đóng sầm cửa lại, gắt gỏng nói cậu:

"Ai bảo em hồi hộp?? Ai bảo em đang yêu??!! Anh đừng đứng đấy mà nói lung tung nữa không thì đừng trách em ghê gớm!!!"

"Ghê quá...sợ quá cơ..." Cậu đứng ngoài cười khẩy, giọng điệu tỏ ý bông đùa, đồ mặt dày Trình Nhất Lâm vẫn cứ đứng nguyên ở đấy doạ con bé mở cửa ra một phen hết hồn tiếp. Nó giật mình ngửa người ra sau, cảm tưởng mình sắp ngã ngửa thì cảnh tượng lãng mạn chỉ có trong phim xuất hiện. Trình Nhất Lâm vòng tay đỡ lấy eo nó rồi dùng lực kéo mạnh khiến con bé nhào vào người mình, Hạ Nhi nghe rõ tiếng tim người đó, đầu óc loạn xì ngậu, lắp bắp không nói nên câu:
"A a..anh đang...tại sao...đ..đang..làm..anh..anh..."

"Gì đây?" Cậu cười cái giọng ngập ngừng lắp bắp của nó, biết tỏng là nó ngại lắm nên càng trêu. Mà Trình Nhất Lâm học đâu ra mấy chiêu thức khiến người ta dễ thòng tim lắm, chưa kịp để con bé bình tĩnh đã ghé sát môi mình gần tai nó, hơi ấm khẽ phả vào:

"Đang rung động đấy à?"

*BỘP*

Một cú đập mạnh mẽ từ người con gái ngại ngùng giáng vào ngực cậu, vì là con gái nên vùng ngực của Nhất Lâm khá nhạy cảm, bị đánh như vậy thì nhức nhối lắm. Cậu đặt tay lên ngực nhăn mặt lùi về sau, nó trợn trừng lườm cháy mặt cậu:

"Đáng đời, ai bảo đã cảnh cáo rồi còn không chừa? Đáng lắm!"

"Em giỏi lắm, đã vậy tôi càng trêu cho em ngại chết đi!"

Nó lạnh lùng hất hàm "hứ" một cái rồi quay phắt người 180 độ đi ra ngoài, Trình Nhất Lâm cố gắng mềm mỏng hết sức, cậu giả vờ mở tủ bếp ngó nghiêng gì đó rồi nói vọng ra:
"Đồ ăn hết rồi, đi ra siêu thị mua với anh đi!!"

Hạ Nhi ăn phải gan trời, còn tỏ ra lạnh lùng chối từ cậu:

"Em đi một mình hoặc anh tự đi mà mua, em không thích đi với anh."

"Haiz...được ôm mà cũng giận à?" Cậu nhún vai, Hạ Nhi lại đùng đùng nổi giận giãy nảy:

"Ai thèm anh ôm chứ??!!! Được được cái con khỉ!!"

"Thế thái độ của em là như nào đây?"

"Chả như nào cả! Em đơn giản là không thích đi với anh!!"

"Vậy em đi bộ nhé?"

"........thì đi bộ..."

"Haiz...từ đây đến siêu thị chắc tầm 5km..."

"......em đi được!"

"Thật cứng đầu."

"Gần khu này có cái con hẻm có mấy thằng nghiện ghê lắm, lên cả báo."

"Lần này tôi dám chắc em sẽ đổi í."

"Em chả tin."

"Chắc chứ? Mặt em gần tái mét rồi kìa."

"Hạ Nhi của anh gan thật đấy nhỉ? Đến anh còn sợ bị chúng nó chích cho phát nữa là..."

"Em đương nhiên không như anh rồi, đàn ông con trai gì mà nhát như cáy."
"Vậy cơ? Ai ngày xưa mà sợ ma đến nỗi bị doạ trêu một cái đã rúm ró đòi nằm cùng rồi đòi tôi ôm ấy nhỉ?"

Cậu im không nói lời nào nữa để chờ biểu hiện của nó, y rằng vừa mới quay người đi vài bước chuẩn bị ra ngoài thì khựng lại, đứng đần vài giây rồi chạy lại chỗ cậu, ánh mắt sợ hãi nài nỉ:

"Anh đi cùng em được không??...nhỡ chúng nó chích cho phát chắc em HIV luôn quá..."

"Tôi biết ngay mà, tôi còn lạ gì em nữa."

Cậu ngả người nằm xuống ghế, mắt nhắm nghiền lại vờ làm biếng mặc xác ai kia:

"Haiz...tự dưng anh mệt quá chẳng muốn đi."

Hạ Nhi mếu máo tiến đến gần rồi cố lay người cậu, giọng van nài:

"Nhưng mà em sợ đi một mình lắm...Trình đi với em đi mà..."

Cậu lắc nhẹ cái đầu, mắt vẫn nhắm không tí động tĩnh. Hạ Nhi cầm tay cậu cố kéo dậy, mặt nhăn như khỉ vì cậu nặng quá không tài nào kéo nổi. Trình Nhất Lâm mở hờ con mắt, giật mạnh tay một cái khiến Hạ Nhi ngã đè xuống người mình. Cậu tính suýt chuẩn, ngỡ tưởng ngã thế thì môi nó sẽ chạm trúng vào môi mình ai dè bị chệch đi, Hạ Nhi thành ra hôn vào má cậu, mắt trố lên kinh ngạc. Cậu mỉm cười thích thú, nó lổm ngổm chống tay vực người dậy, bối rối không biết nhìn đi đâu:
"Tại...tại anh đấy..."

"Đáng yêu quá, đang ở gần nhau thế này mà em lại cố tình để lộ bộ mặt đáng yêu như thế này ra với tôi sao?"

"Do em cầm tay tôi trước mà."

"Ai bảo anh không dậy!!!....nhưng cái vừa rồi...không phải em cố ý đâu...anh đừng có hiểu lầm rồi nghĩ lung tung đấy. Em không thèm hôn anh!!"

"Ơ kìa, anh đã nói gì đâu, sao Hạ Nhi chưa gì đã nhặng hết cả lên thế?? Hoá ra là em vừa hôn..."

Nó bịt miệng cậu lại, gắt gỏng:

"Không phải!!! Đấy không phải hôn!!! Em không biết gì hếtttt!!!!!!"

"Con ngốc này, cách em xấu hổ thật sự khiến tôi càng yêu em hơn đấy."

Cậu gạt nhẹ tay nó, mắt liếc cái dáng nó rồi cười gian, giọng có phần đê tiện:

"Đang câu dẫn anh đấy à?"

"Sao?"

"Cái dáng hiện giờ của em là đang gợϊ ȶìиɦ hả?"

Nó nhìn lại cái dáng của mình, trời ơiiii thật muốn đào lỗ chui xuống mà. Nó đang nằm bò ra trên người cậu, một tay ghì xuống đặt lên ngực Nhất Lâm, còn cái chân thì....đang quỳ xuống ghế. Cái tư thế này mà người nào vô tình nhìn thấy từ bên ngoài thì sẽ hiểu lầm là cái chắc. Hạ Nhi xấu hổ hạ chân xuống sàn nhà, từ từ lấy đà đứng dậy, nó quay người để cậu không phải thấy cái sắc thái trên khuôn mặt nó lúc này nếu không sẽ lại bị trêu mất. Hôm nay sao thế này? Mới sáng ra mà mặt cứ nóng ran, tim cứ đập thình thịch như bị bệnh, thậm chí đến ánh mắt còn khó nhìn thẳng cậu nữa chứ.
.........

Cuối cùng đôi trẻ cũng đến trước cổng siêu thị, Hạ Nhi nhanh nhảu mở cửa ra trước, cố tình quay đi để không phải đối diện với cậu. Trình Nhất Lâm trả tiền rồi nhìn cái dáng ấy mà khẽ cười, ngại cái gì chứ, ngày xưa nó là đứa chủ động ôm ấp cậu cơ mà.

Từ ngày yêu Hạ Nhi, ngày này là ngày mà cậu mong chờ nhiều nhất rồi, được nắm tay nhau tình cảm đi mua đồ trong siêu thị như một đôi vợ chồng trẻ, hễ cứ ngĩ đến là sướng như điên. Hạ Nhi lâu ngày không được đến siêu thị vì không có nhiều tiền để mua đồ trong này, hôm nay đến vừa tia thấy quần snack liền háu táu chạy tới như mấy đứa trẻ con. Quả thật Hứa Hạ Nhi của tuổi 18 hay tuổi 24 thì vẫn vậy, vẫn là thích thú như con nít với mấy thứ quà vặt này thôi. Nhất Lâm hễ thấy nó thích thú với vẻ mặt thèm thuồng như muốn khuân hết về thì hỏi:
"Lớn rồi mà vẫn thích ăn mấy cái thứ này hả?"

Hạ Nhi hết ngại ngùng với cậu từ lúc thấy đồ ăn yêu thích, nó đáp lại với cái giọng hồn nhiên:

"Snack thì ai chả thích chứ!! Em có thể ăn snack sống qua ngày luôn!!!"

"Cái này tôi thừa biết, khỏi cần em khoe."

Hạ Nhi bỗng dưng nhớ ra tiền lương tháng mình hôm qua vừa mới tiêu sạch để làm căn phòng giáng sinh cho cậu, nó tiu ngỉu rồi quay sang giật giật tay áo Nhất Lâm, mặt buồn so:

"Trình này...tháng sau cho em nhận lương ít hơn cũng được..."

"Làm sao?"

Nó chỉ chỉ vào mấy gói snack bên cạnh, mặt vẫn cứ ủ rũ:

"Anh mua cho em đi..hoặc cho em vay cũng được, tháng sau cứ trừ thẳng vào tiền lương của em..."

"Tôi biết ngay mà."

"Không thích trừ vào lương đấy." Cậu vênh váo.

"Không thì anh muốn gì em cũng làm. Đi mà mua cho em đi..." Nó vẫn cứ cầm tay áo cậu lay lay.
"Ngốc quá, đứng có nói là cái gì cũng làm cho tôi chứ, nguy hiểm lắm đấy biết không?"

Cậu cười gian:

"Thật không?"

"Có ạ!"

"Ví dụ anh muốn hôn em thì cũng được đúng không?"

"Ơ...cái khác đi..trừ hôn ra.." Nó lại đỏ mặt.

"Thế...ừm...nếu anh muốn làm bạn trai em thì sao?"

Nó ngước mắt lên nhìn, cậu cúi xuống dí mặt mình gần sát mặt nó, gằn giọng đe doạ:

"Sao hả? Trả lời đi chứ?"

"Ơ..cái đấy thì không được..."

"Thế thì mất ăn."

Cậu vùng tay quay người, con bé ngoái nhìn đống snack rồi ngậm ngùi bỏ đi. Trình Nhất Lâm cũng không đành lòng nhìn nó buồn thế, cậu thở dài:

"Được rồi, tháng sau trừ lương, cứ lấy đi."

Nó sướng đến trố mắt lên nhìn cậu như không tin nổi, gạn hỏi lại lần nữa cho chắc:

"Thật à??!!"

"Mau lên không đổi ý!"

"Dạ vâng!!" Nó rén, chạy vội đến quầy snack vơ một đống ôm trên tay rồi trở lại chỗ cậu vứt vào xe đẩy, liên tục cười tươi rói nói không ngừng, nét mặt rạng rỡ tươi vui hẳn:
"Eo ơi Trình ơi anh là đáng yêu nhất đấy!!"

Cậu cứ trưng cái vẻ mặt không cảm xúc ra, vô thức nói:

"Vậy nói yêu anh xem nào."

"Sao cơ?"

Bỗng nhiên Trình Nhất Lâm nghiêm túc lạ thường, cậu quay người sang đối diện với nó, ánh nhìn có gì đó man mác buồn:

"Anh muốn em nói yêu anh nhất như 5 năm trước...có được không?"

5 năm trước, rốt cuộc là đã xảy ra những gì?

Hạ Nhi thấy hơi chóng mặt đau đầu, trong đầu tự dưng vang ong lên giọng nói của ai đó ngày ấy nói yêu cậu nhất. Nó chóng mặt chỉ muốn ngồi gục xuống ngay tại đây, thấy vậy cậu hoảng sợ, lo lắng hỏi han nó, tay cậu ôm lấy đầu Hạ Nhi:

"Em sao thế?!! Lại đau đầu à?"

Nó thở mạnh ra để ổn định lại mình, đầu nhẹ hơn, nó vuốt ngực thở dài:

"May quá, hết rồi."

Cậu cầm vai nó kéo lại gần mình, chớp chớp mắt nhìn đi chỗ khác vì đơn giản là cậu đột nhiên thấy ngại:
"Anh xin lỗi, anh sẽ không nhắc đến cụm từ "5 năm trước" trước mặt em nữa."

"Nhưng 5 năm trước là sao chứ? Sao em không nhớ được cái gì của 5 năm trước đấy?"

"Không có gì, thôi bỏ đi." Cậu gạt bay những suy nghĩ về thời xưa để con bé không bị đau đầu vì cố nhớ lại.

Hai người đi đến quầy thịt, Hạ Nhi thì cứ đòi nằng nặc ăn thịt bò trong khi Trình Nhất Lâm muốn ăn gà, cậu đưa ra ý kiến cố thuyết phục bằng được nó:

"Mấy hôm vừa rồi toàn ăn thịt bò, ăn nữa không khéo biến luôn thành con bò đấy."

Nó bĩu môi khinh bỉ:

"Dồ, chả hiểu sao ăn thịt bò nhiều biến thành con bò được."

Cậu nhéo má nó, nghiến răng:

"Anh đã chiều em mua snack cho em rồi, giờ anh muốn ăn gà, phải chiều anh."

Nó khẽ kêu đau khiến cho người phụ nữ nào đó đứng gần đấy bị chú ý tới. Bà quay sang nhìn, con gái bà với Hạ Nhi đúng là không phải đơn giản, chắc chắn là có gì bí mật mà bà không biết được. Xưng "anh - em" sao? Theo bà nhớ thì con gái bà đâu phải là người như thế, xưa nay Nhất Lâm ghét nhất là bị coi là con trai và xưng anh khi bị hiểu lầm, vậy sao giờ lại đối xử như người yêu thế này?
Bà cứ quay sang nhìn, con gái bà hành động như không còn là chính nó, cậu cứ như đang cố xem mình là con trai rồi hành xử và nói năng i như một người bạn trai vậy. Bà cứ nhìn mãi cho tới khi Nhất Lâm vô tình ngó quanh, ánh mắt cậu chạm mắt bà, cậu khựng lại:

"Ơ...mẹ..."