*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thuyên cảm thấy không bình thường, vô cùng không bình thường.

Anh ta cũng chỉ đi vắng nửa tháng, sao sau khi quay về tất cả mọi người đều thay đổi thế này?

Anh ta ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt đầy nghi ngờ, tay cầm sương sáo, hoài nghi nhân sinh.

Trước đây Giản Hoài Hiên lừa Cố Ngẫu rằng Cố Liên đã đồng ý ngày nào cũng làm bữa trà chiều cho anh, sau này chỉ cần Cố Ngẫu có thời gian thì cô sẽ vào bếp làm một chút đồ ngọt.

Hôm nay Cố Ngẫu làm sương sáo, cô đã nấu xong rồi bỏ tủ lạnh từ buổi sáng, buổi chiều chỉ cần múc ra bát, bỏ thêm siro trái cây các loại là có thể ăn luôn.

Giản Hoài Hiên ra khỏi phòng làm việc để dùng bữa trà chiều, trợ lý Dịch tới đây báo cáo công việc cũng được một chén.

Giản Hoài Hiên ngồi xe lăn, những người khác đều an phận ngồi trên ghế sô pha, chỉ có một mình Cố Ngẫu ngồi xếp bằng trên tấm thảm trước cửa sổ sát đất, vừa ăn vừa trêu chọc Ca Ca.

Khi Cố Ngẫu xuống tầng quên không cởi mắt kính, mái tóc xoăn sóng ngang vai rất hợp với gọng kính kim loại màu bạch kim, khiến cô trông giống học sinh cấp ba.

Một học sinh cấp ba dùng bữa trà chiều đến là gian nan.

Bởi vì hôm nay Ca Ca vô cùng hưng phấn, dì Lý ăn xong cũng đã chuẩn bị đồ ăn vặt cho nó nhưng nó nhất quyết phải giành được sương sáo trong tay Cố Ngẫu.

Cố Ngẫu giơ cao cái chén, Ca Ca lập tức quắp chân trước lên bả vai Cố Ngẫu, rướn cổ lên cao.

Mắt kính của Cố Ngẫu cũng bị nó làm lệch đi, cô gọi Giản Hoài Hiên: “Giản Hoài Hiên, anh quản Ca Ca đi này!”

Tô Thuyên có ảo giác Cố Ngẫu đang nói rằng “Giản Hoài Hiên, anh quản con trai của anh đi này”.

Lúc này Giản Hoài Hiên mới mở miệng gọi Ca Ca qua đây.

Ca Ca chạy đến bên người Giản Hoài Hiên cũng không chịu dừng mà chạy vòng quanh, sau đó còn lấy đầu đẩy xe lăn, bị Giản Hoài Hiên vỗ một cái không nhẹ không nặng vào đầu mới đỡ hơn một chút.

Cố Ngẫu chỉnh lại mắt kính, sau đó mới dùng bữa trà chiều của mình.

Tô Thuyên nhìn Giản Hoài Hiên rồi lại nhìn Cố Ngẫu, cuối cùng lại chuyển tầm mắt về phía trợ lý Dịch, phát hiện không chỉ có một mình anh ta kinh ngạc trước cảnh tượng này thì trong lòng bỗng cảm thấy được cân bằng.

Không phải chỉ có một mình anh ta tối cổ.

Tô Thuyên thấy Giản Hoài Hiên đã ăn xong, nghĩ thầm rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi bầu không khí kỳ quái này, ai ngờ Giản Hoài Hiên không rời đi mà ngồi tại chỗ vừa xoa đầu Ca Ca vừa hỏi độ cận của Cố Ngẫu.

Cố Ngẫu cau mày nghĩ ngợi, cô không nhớ rõ số độ cụ thể, chỉ nhớ được đại khái: “Hơn một độ thì phải.”

Nói rồi Cố Ngẫu nhìn trợ lý Dịch cũng đeo mắt kính giống mình.

Phải nói rằng gọng kính kim loại thật sự là một đồ vật thần kỳ, cho dù là người có khí chất hung dữ, sau khi đeo gọng kính kim loại vào cũng trở nên lịch sự hơn.

Ví dụ như trợ lý Dịch luôn mặc đồ công sở, cả cơ thể đều toát lên vẻ tinh anh là một chàng trai vô cùng lịch sự.

Cố Ngẫu bỗng nhiên tò mò không biết khi Giản Hoài Hiên đeo kính vào sẽ trông như thế nào.

Cố Ngẫu đứng dậy đi đến bên bàn trà rồi đặt cái chén trong tay xuống, sau đó gỡ mắt kính của mình xuống đưa đến trước mặt Giản Hoài Hiên.

Giản Hoài Hiên hơi ngửa người ra sau, còn nhắm mắt, đợi tới khi mở mắt ra, anh nghe thấy tiếng Cố Ngẫu hít một ngụm khí lạnh.

Cố Ngẫu chỉ muốn để Giản Hoài Hiên thử đeo kính xem sao, nhưng lại quên mất rằng gọng kính của cô có hình dạng khác với gọng kính của trợ lý Dịch, gọng kính của trợ lý Dịch là loại nửa gọng*, còn là gọng kính hình chữ nhật vô cùng kinh điển, chỉ chiếc gọng kính thôi cũng mang theo cảm giác lịch sự.

*Gọng kính nửa gọng:



Gọng kính của Cố Ngẫu hình tròn, ít nhiều mang theo một chút tinh nghịch.

Giản Hoài Hiên đeo chiếc gọng kính này lên, không chỉ trông tri thức mà còn tri thức một cách bất quy tắc, vừa văn nhã vừa lưu manh. Hơn nữa Giản Hoài Hiên không bị cận, khi đeo kính cận vào anh phải hơi nheo mắt lại, trông vô cùng… mê người.

Giản Hoài Hiên còn cười với cô: “Thế nào?”

Cố Ngẫu trả lời là: “Không quá tốt cho người bị bệnh tim.”

Nói rồi cô lập tức gỡ mắt kính trên mặt anh ra, không chú ý tới nụ cười nơi khóe môi của Giản Hoài Hiên thoáng cứng lại.

Cố Ngẫu lắc đầu cất kính đi, sau đó bưng chén quay lại trước cửa sổ sát đất… không cẩn thận thả ra một yêu tinh, đúng là tội lỗi.

Không phải người ta toàn bảo là cởi kính ra mới khiến người ta cảm thấy đẹp tới mức kinh ngạc à? Sao đến lượt Giản Hoài Hiên lại là đeo kính vào sẽ đem lại cảm giác khác? Giá trị nhan sắc bậc này chắc không phải do Chúa tạo ra đâu nhỉ.

Cố Ngẫu cảm khái ngàn lần, than ông trời bất công, chỉ có Giản Hoài Hiên ngồi tại chỗ, có hơi hoang mang: Anh đeo kính vào trông khó coi đến vậy sao?

Có khó coi hay không thì Tô Thuyên không biết, anh ta chỉ biết cắn vào lưỡi rất đau.

Sau đó Tô Thuyên ở lại chỗ Giản Hoài Hiên thêm một buổi chiều, càng nhìn càng thấy giữa Giản Hoài Hiên và Cố Ngẫu chỉ thiếu mỗi cái Cục dân chính.

Sau khi về nhà, anh ta suy nghĩ cả đêm, có người quen gọi tới rủ anh ta đi quẩy anh ta cũng không đi, người quen cảm thấy lạ…

“Ông bị nhốt hay là lại bị khóa thẻ rồi à?”

Tô Thuyên: “Cút đi.”

“Rốt cuộc là ông bị làm sao thế? Nói cho tôi nghe xem nào.”

Tô Thuyên trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi phát hiện hình như Cố Liên và anh trai tôi thành đôi rồi thì phải?”

“Xùy, bây giờ anh trai ông đã thành ra như vậy rồi, tiêu chuẩn hạ thấp một chút cũng chẳng có gì lạ.” Nói rồi người nọ cảm thấy mình nói vậy thì hơi không nể mặt Tô Thuyên, vì thế bổ sung một câu: “Nhưng mà thấp tới mức Cố Liên thì đúng là hơi lạ đấy.”

Tô Thuyên làm gì quan tâm đến câu sau của đối phương, anh ta chỉ cảm thấy đối phương đang đốt lửa trên đầu mình, thế là anh ta vứt hết rối rắm ra sau đầu, trực tiếp mở miệng mắng người: “Con mẹ nó mày không nói được lời gì hay ho thì câm mẹ miệng lại đi! Dáng vẻ bây giờ của anh trai tao làm sao? Tao nói cho mày biết, cho dù anh trai tao không đi được thì vẫn hơn cái loại phế vật phá của như mày gấp một trăm lần!”

Mặc dù Tô Thuyên tự nhận mình là vô dụng, chơi bời lêu lổng nhưng vẫn còn hơn mấy con chó hai mặt hiếu thắng chỉ biết đến lợi ích, còn vẫn luôn cảm thấy đám bạn bè vớ vẩn của anh ta cũng giống mình, bây giờ bị người ta tự tay vả mặt, anh ta vừa tức giận vì anh họ mình bị người ta sỉ nhục, vừa tức giận mình xem kẻ gió chiều nào xuôi chiều ấy là anh em, Tô Thuyên giận điên người, mấy ngày sau liên tục chạy đến chỗ Giản Hoài Hiên, có đám chó chết kia làm vế so sánh, anh ta càng nhìn càng cảm thấy Cố Ngẫu thuận mắt hơn.

Nhưng mà đúng lúc này, phía Giản Trì Cẩm xảy ra vấn đề.

Vốn dĩ Giản Trì Cẩm đã không quen với Hi Quyết, có thể chống đỡ đến hiện tại hoàn toàn dựa vào bộ máy vận hành hoàn thiện của công ty do Giản Hoài Hiên đứng sau chỉ đạo, nhưng cuối cùng vẫn không phải do tự tay Giản Hoài Hiên ra mặt, mãi mà không xảy ra vấn đề cũng xem như là được ông trời phù hộ.

Sau khi xảy ra sai lầm, Giản Trì Cẩm cũng không rảnh để ý tới việc ngụy trang, chị ấy chạy tới đây rồi chui vào phòng Cố Ngẫu không chịu ra, hành động vô cùng thuần thục.

Giản Hoài Hiên cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, chỉ muốn để Cố Ngẫu nhanh chóng lăn ra khỏi phòng Cố Ngẫu đi tới công ty.

Nhưng Giản Trì Cẩm lại sống chết không chịu ra, Cố Ngẫu cũng thử một chút, phát hiện không được thì đi ra khỏi phòng, đứng trên hành lang tầng hai lắc đầu với Giản Hoài Hiên ở dưới tầng.

Giản Hoài Hiên chỉ có thể bỏ qua Giản Trì Cẩm, gọi điện cho bố ruột của mình xem đối phương có thể nhanh chóng về nước hay không.

Đương nhiên đây cũng chỉ là phương án dự bị, bố ruột của Giản Hoài Hiên đã mặc kệ mọi chuyện từ lâu, được Giản Hoài Hiên và ông nội của Giản Hoài Hiên phóng sinh nhiều năm như vậy, bây giờ trở về tiếp quản công ty chỉ sợ cũng không tốt hơn Giản Trì Cẩm là bao.

Cố Ngẫu đi xuống cầu thang, hoang mang hỏi một câu: “Anh không ra mặt được sao?”

Giản Hoài Hiên sửng sốt.

Cố Ngẫu: “Anh chỉ không tiện hành động thôi mà, chứ cũng không phải đầu óc có vấn đề.”

Giản Hoài Hiên không lên tiếng, Cố Ngẫu: “À… Em không hiểu lắm những chuyện đó của mấy người, nếu như là em đứng nói chuyện không đau eo thì anh có thể xem như không nghe thấy.”

Giản Hoài Hiên rũ mắt, bỗng nhiên cười nhẹ: “Không, em không nói sai gì cả, là tôi suy nghĩ nhiều quá.”

Không lâu sau, Giản Hoài Hiên ra khỏi nhà, Cố Ngẫu về phòng chạy deadline, nhân tiện bớt thời gian an ủi Giản Trì Cẩm vẫn đang trong tình trạng tự kỷ, cũng biết được mặc dù Giản Trì Cẩm tốt nghiệp chuyên ngành Tài chính nhưng kỳ thật bản thân chị ấy thích sáng tạo trò chơi, còn trốn ông cụ tới Nhật Bản du học, lần này được nghỉ dài hạn mới trở về.

Buổi tối Giản Hoài Hiên về nhà, tất cả mọi chuyện dường như vẫn giống bình thường, chỉ là bắt đầu từ ngày hôm đó, Cố Ngẫu rất ít khi nhìn thấy anh.

Anh vẫn dậy sớm như cũ, chỉ là không làm việc ở nhà nữa mà tới công ty làm việc, buổi tối vẫn về nhà từ sớm như cũ, thi thoảng phải đi xã giao thì sẽ về muộn một chút, dì Lý cũng vô cùng thuần thục chuẩn bị thuốc nước giải rượu cho anh.

Tất cả dường như đều quay về lúc trước khi Giản Hoài Hiên xảy ra tai nạn, nhưng cũng chỉ là dường như.

Cố Ngẫu nghe Giản Trì Cẩm than vãn với mình, biết được bây giờ tác phong hành sự của Giản Hoài Hiên còn tàn nhẫn hơn trước đây, trấn áp những cổ đông muốn gây chuyện một cách triệt để.

Mấy tên bạn bè vớ vẩn của Tô Thuyên cũng nghe phong thanh được chuyện này, cũng không dám nói xấu Giản Hoài Hiên sau lưng nữa.

Cố Ngẫu tự giác nhận định chuyện này không liên quan gì tới cô, ngày nào cũng chăm chú vẽ tranh, chăm chỉ chạy deadline.

Nhưng hiển nhiên, sự chăm chỉ của cô rơi vào mắt Tô Thuyên lại là ngăn cách với thế giới.

Tô Thuyên nhớ rõ trước kia “Cố Liên” rất ham chơi, hơn nữa qua chuyện này, hảo cảm của Tô Thuyên với Cố Ngẫu cũng tăng lên, vì thế anh ta bắt đầu thường xuyên mời Cố Ngẫu ra ngoài chơi.

Cố Ngẫu vẫn còn sợ tên biến thái nên luôn từ chối.

Giản Hoài Hiên cũng không có ý kiến gì về chuyện này, dù sao chính Tô Thuyên cũng toàn chơi bời vớ vẩn, cho dù Cố Ngẫu tò mò muốn đi thì chỉ sợ anh cũng sẽ ngăn cản.

Nhưng Cố Ngẫu vẫn luôn làm tổ trong nhà cũng không tốt lắm, cô cũng nên đi ra ngoài hít thở không khí.

Giản Hoài Hiên nghĩ ngợi, hỏi Cố Ngẫu có muốn cùng anh tham dự một bữa tiệc từ thiện hay không.

Cố Ngẫu có hơi do dự, nếu đi cùng Giản Hoài Hiên, việc an toàn chắc chắn không thành vấn đề, hơn nữa cô cũng muốn đi cùng để biết thêm kiến thức, coi như là tích lũy tư liệu sáng tác sống.

Nhưng cô sợ mình không thể thích ứng được trường hợp như vậy.

Giản Hoài Hiên nhìn ra sự do dự của Cố Ngẫu, nghĩ có lẽ Cố Ngẫu vẫn còn cố kỵ, anh nói: “Đến lúc đó em cứ đi theo tôi là được, nếu có người bắt chuyện với em thì em cứ cười cười cho qua, trực tiếp không để ý tới đối phương cũng được, sẽ không ai dám nói gì cả.”

Cố Ngẫu được cho uống thuốc an thần, gật đầu đồng ý.

Buổi trưa hôm đó, lập tức có người tới nhà đo kích cỡ của Cố Ngẫu để dễ chọn kiểu dáng lễ phục, đối phương còn mang theo một số bộ váy có kích cỡ xấp xỉ tới đây cho Cố Ngẫu thử.

Ngoài ra còn có cố vấn chuyên môn mang những bộ sưu tập trang sức mới ra mắt và team trang điểm tới cho Cố Ngẫu chọn lựa.

Cố Ngẫu cứng ngắc bị lôi đi thay quần áo, khi Giản Hoài Hiên tới đây, Cố Ngẫu đang ngồi trên ghế chân cao, cố vấn tạo hình cầm hai đôi giày, dò hỏi xem cô thích đôi nào hơn.

Cố Ngẫu có hơi mất tự nhiên mặc một bộ lễ phục màu xám bạc, bộ váy phác họa dáng người hoàn hảo, mái tóc ngắn uốn lọn sóng được nhà tạo mẫu buộc một nửa sau đầu, được cố định bằng kẹp tóc đính kim cương.

Đám người này đã từng bị Cố Liên bắt bẻ, biết tính tình của Cố Liên không tốt, lần này tới đây vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tinh thần bị châm chọc, bây giờ nhìn thấy Cố Ngẫu không nói lời nào còn tưởng rằng đối phương đang tìm thủ đoạn mới để hành hạ bọn họ, vừa cười tươi vừa thầm mắng cô.

Bây giờ thấy Giản Hoài Hiên tới đây, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bởi vì trong ấn tượng của bọn họ, Giản Hoài Hiên đối xử với Cố Liên rất lạnh nhạt, bởi vậy trước mặt Giản Hoài Hiên, Cố Liên cũng sẽ tém tém lại, không còn hành hạ bọn họ nữa.

Giản Hoài Hiên ngồi xe lăn tiến vào, anh chú ý tới bầu không khí trong phòng, nhận ra sự không quen của Cố Ngẫu, vì thế anh đi qua nhìn hai đôi giày kia: “Đôi bên trái.”

Cố vấn tạo hình vội vàng đặt đôi còn lại xuống, sau đó đưa đôi giày Giản Hoài Hiên đã chọn cho Cố Ngẫu.

Cố Ngẫu không hề cảm thấy thả lỏng vì Giản Hoài Hiên đã đến, cô có hơi hối hận… chọn quần áo thôi mà đã phiền toái như vậy, đi tham gia tiệc tối thì còn đến mức nào nữa chứ.

Cố Ngẫu duỗi tay lấy đôi giày với sắc mặt không được tốt cho lắm, kết quả Giản Hoài Hiên đã duỗi tay nhận lấy trước cô, cũng cong lưng, nâng cẳng chân cô lên, đặt chân cô lên đùi mình, tự tay đi đôi giày chỉ nhìn thôi đã khiến người ta chói mắt kia vào chân cô.