“Thôi, bỏ đi, em mau ngủ, anh ngủ bên cạnh eml” Trần Vũ vội vàng đỡ cô nằm xuống, sau đó tắt đèn rồi lên giường nằm ngủ bên cạnh.

Trong bóng tối, Diệp Hân Vũ khẽ mỉm cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, cô nhảm hai mắt lại.

Ở trong bệnh viện hai ngày, Diệp Hân Vũ kiên quyết muốn phải xuất viện, cô có cảm giác nếu mình cứ ở như vậy thì sẽ mắc nợ ân tình.

Trần Vũ không thể khuyên được, hơn nữa trong hai ngày này cô cũng đã điều dưỡng thân thể khá ổn, vì thế bọn họ quyết định xuất viện.

“Chồng à, chúng ta đang đi đâu vậy? Đường này đâu phải phải đường về nhà đâu.” Trên xe taxi, Diệp Hân Vũ kinh ngạc hỏi.

“Chúng ta đổi chỗ ở khác, chỗ trước kia chúng ta ở quá nhỏ, hơn nữa hoàn cảnh sống cũng không tốt, sợ là sẽ ảnh hưởng tới bé bi” Trần Vũ đáp.

Đúng thật là như vậy, chỗ thuê lúc trước của Lưu Hồng là một căn nhà cũ nát được xây từ thập niên bảy mươi, ẩm ướt âm u, xung quanh đó có rất nhiều công nhân, người qua lại phức tạp, nếu Lâm Văn Phủ đã tặng cho chỗ ở mới, vậy cứ đến đấy mà ở đi.

Khu biệt thự ở hồ Bích Nguyệt là một trong mười khu giàu có nhất ở Phong Lăng, một nửa mặt tiền nằm ở hồ Bích Nguyệt, ba mặt được nước bao quanh, hơn nữa xung quanh là trung tâm thương mại và cao ốc văn phòng, đây là chỗ có cơ sở vật chất đầy đủ và cũng là tốt nhất ở khu quy hoạch mới.

Phong Lăng tuy không bì kịp với mấy đô thị lớn cấp một trong nước, nhưng tiềm lực kinh tế cũng không kém bao nhiêu, giá cả của biệt thự ở khu vực trung tâm cũng không phải thấp.

Khi Diệp Hân Vũ bước xuống xe, nhìn thấy biệt thự ở trước mặt mình, cô ngây ra, biệt thự có ba tầng lầu, diện tích sử dụng hơn sáu trăm mét vuông, có sân trước sân sau, có bể bơi tư nhân và hoa viên, có quản gia phục vụ 24/24, đây chính là tiêu chuẩn sống của người giàu đó.

“Chồng này, chúng ta đến chỗ này để làm gì?” Diệp Hân Vũ vội vàng hỏi.

“Là nhà của chúng ta đó, sau này chúng ra sẽ ở chỗ này.” Trần Vũ cười nói.

“Anh đừng có nói giỡn với em được không? Đây chính là khu vực sống cao cấp nhất của người giàu tại Phong Lăng, chúng ta trả không nổi phí bất động sản đâu.” Diệp Hân Vũ vội la lên.

“Anh nói thật, đây chính là nhà của chúng ta” Trần Vũ nghiêm túc nói.

“Anh mau nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì.” Diệp Hân Vũ có hơi hoang mang, mấy hôm trước cô vẫn còn đi khắp nơi vay tiền vì món nợ cờ bạc của Trần Vũ, hai người chen chúc trong một căn phòng thuê hơn hai mươi mét vuông cũ kĩ, sao mà trong thoáng chốc đã sống ở một khu biệt thự cao cấp?

“Không phải là anh giúp người khác sao, bọn họ biết nơi chúng ta đang sống điều kiện không tốt lảm, vừa hay có một biệt thự không dùng, nên cho chúng ta mượn ở trước.” Trân Vũ sợ cô nhất thời không tiếp thu được nên chưa nói ra sự thật.

“Sao lại có thể ở nhà của người khác được!” Diệp Hân Vũ lôi kéo Trần Vũ rời đi: “Trần Vũ, chúng ta có nghèo cũng không sao, nhưng không thể cứ mãi thiếu nợ ân tình của người ta được.”

“Vợ à, không phải chúng ta đến đây ở không, bọn họ vẫn có việc cần anh hỗ trợ” Trần Vũ giữ cô lại, cười nói: “Anh nói rồi, sau này cho em hạnh phúc, những lời này tuyệt đối không phải là nói chơi.”

“Chồng...” Diệp Hân Vũ nghe xong lời này thì thấy mũi cay cay, suýt chút đã rơi lệ.

“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Trần Vũ cười nói.

Diệp Hân Vũ gật đầu, quay người, đi cùng với Trần Vũ đến chỗ của biệt thự.

Nhưng trong lúc này đây, có một âm thanh kinh ngạc truyền đến: “Diệp Hân Vũ, sao cô lại đến chỗ này?”

Hai người quay đầu nhìn lại, một người phụ nữ mặc đồng phục quản lý tài sản bất động sản, dáng người cao ráo đứng ở phía sau bọn họ.

Đây là đồng nghiệp cũ của Diệp Hân Vũ - Lý Cầm, người mới từ chức cách đây không lâu.

“Lý Cầm, là cô sao!” Diệp Hân Vũ vui vẻ: “Sao cô lại ở chỗ này thế?”

“Ta cảm thấy nghề bán hàng không có tiền đồ nên không lâu trước đó đã nhận lời mời của bất động sản hồ Bích Nguyệt, điều kiện của tôi tốt nên được sắp xếp đến chỗ này để làm quản gia, những người mà tôi phục vụ đều là nhân vật lớn có quyền có thế”

“Hai người đến chỗ này để làm gì thế?” Lý Cầm tức khäc làm ra dáng vẻ cao ngạo, giống như cô ta cao hơn người khác một bậc.

“Bọn tôi sống ở chỗ này." Diệp Hân Vũ kéo tay Lý Cầm, cười nói: “Lý Cầm, sau này chúng ta có thể gặp mặt thường xuyên rồi”

“Cô ở chỗ này à? Không phải là cô đã ly hôn rồi tìm một ông chủ có tiền để gả chứ?” Lý Cầm lập tức lộ ra dáng vẻ khinh thường: “Không phải tôi đã nói quá nhưng cô nên nghĩ thoáng như vậy sớm rồi tìm một người có tiền để gả, trông cô xinh đẹp. như vậy, đi theo con ma bạc Trần Vũ kia có gì tốt đẹp đâu?”

“Khụ khụ..” Trần Vũ ở phía sau có hơi mất tự nhiên mà ho. hai tiếng: “Hân Vũ, chúng ta về nhà đi.”

“Trần Vũ, anh cũng chỗ này à? Hai người chưa ly hôn?” Lý Cầm sửng sốt.

“Cô nói cái gì thế, Lý Cầm, bọn tôi sao có thể ly hôn được?” Diệp Hân Vũ nói: “Căn biệt thự này là của bạn chồng tôi...

“Ha ha, Diệp Hân Vũ, cô sẽ không nói cái căn biệt thự này là của Trần Vũ chứ?” Lý Cầm không đợi cô nói xong mà cắt ngang, cô ta mang vẻ mặt trào phúng nói: “Tôi bảo nhé, anh ta làm việc một trăm năm nữa cũng không mua nổi một cái bể bơi ở chỗ này đâu.”

“Căn biệt thự này đúng là của tôi, có chuyện gì không?” Trần Vũ có hơi không vui, nhíu mày lại.

“Ha ha, thật buồn cười, Trần Vũ anh muốn mạnh miệng thì nên chọn cái gì mà mọi người có thể tiếp thu chứ?” Lý Cầm cười ha ha: “Anh biết biệt thự ở đây có giá bao nhiêu không?”

“Không biết, giá bao nhiêu?” Trần Vũ hỏi.

“Đây chính là khu quy hoạch mới có trung tâm thương mại và văn phòng của Phong Lăng, giá nhà là năm mươi nghìn một mét vuông, ở chỗ này của chúng tôi, căn nhỏ nhất thì đã hai mươi triệu rồi, anh nói mình có nhà ở chỗ này á?” Lý Cầm cười lạnh.

“Đắt đến như vậy sao, đúng thật là tôi không biết” Trần Vũ cười.

“Trần Vũ, không phải là tôi coi thường anh nhưng biệt thự ở đây có tặng không cho anh, anh cũng không thể ở nổi, lương của vợ anh cũng không trả nổi tiền bất động sản ở đây đâu, anh biết người ở chỗ này là người thế nào không?”

“Chuyện này tôi cũng không biết, đây là lần đầu tiên tôi tới chỗ này, người sống ở đây là người thế nào?” Trần Vũ nói.

“Người sống ở chỗ này đều là ông chủ lớn, giá trị con người ít nhất cũng tới hàng trăm triệu, cái xe rẻ nhất cũng đã có giá hai triệu, Trần Vũ, tôi biết là anh muốn lừa cho vợ mình vui vẻ, nhưng tôi khuyên anh nên nhanh chóng chạy đi, nơi này không phải là chỗ để anh khoác lác." Lý Cầm làm ra vẻ suy nghĩ cho người khác.

“Lý Cầm, Trần Vũ hiện giờ đã không phải là Trần Vũ của trước kia, mong cô đừng dùng ánh mắt trước kia nhìn anh ấy nữa” Diệp Hân Vũ tức giận nói.

Dệp Hân Vũ, cô vẫn còn hy vọng với cái tên ngốc này à, tôi thật không thể hiểu nổi, cô có điều kiện tốt đến như vậy, mỗi ngày lại liều mạng làm việc để nuôi anh ta, sau đó còn bị anh ta chửi đánh cả ngày? Cô thật sự là đồ ti tiện mà!” Lý Cầm khinh miệt!

“Lý Cầm, cô thử lặp lại lời vừa mới nói xem.” Sắc mặt Trần Vũ lập tức sa sầm xuống.

Mảng anh thì không sao, nhưng tuyệt đối không được mắng vợ của anh.

“Làm sao cơ, tôi nói không đúng à? Anh còn muốn động tay động chân sao? Anh có tin, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại là có thể ném hai người các người ra khỏi chỗ này không, đây là khu người giàu sống, không phải nơi cho cái loại như các người tùy tiện đến.” Trên mặt Lý Cầm đầy vẻ kiêu căng.

“Ha ha, cô chỉ là một người phục vụ, làm phục vụ mà còn muốn trên cơ người khác nữa à?” Trân Vũ cười lạnh nói.