Chương 3369

“Lại hai kẻ vô dụng không biết tự lượng sức muốn tìm kiếm cơ duyên, dải Ngân Hà đúng là càng lúc càng khiến người ta thất vọng”.

Khuôn mặt người đó giấu trong bóng tối, không nhìn rõ được, nhưng giọng nói lại hùng hồn mạnh mẽ, chất chứa cảm giác áp bức khó có thể tả bằng lời.

Lát sau, người đó đột nhiên đưa hai tay lên trời, giọng nói giống như tiếng rồng gầm giận dữ phát ra từ miệng ông ta.

“Năm xưa ông nói chỉ cần mười vạn năm, tôi sẽ đợi được “hắn” đến. Bây giờ đã qua bốn cái mười vạn năm, rốt cuộc tôi còn phải đợi bao nhiêu cái mười vạn năm nữa?”.

“Chúa sáng thế, ông già khốn nạn, rốt cuộc tôi còn bị nhốt ở đây bao lâu?”.

Ông ta gào lên, mặc dù vang vọng đất trời, nhưng trong Tinh Ngân Chi Nhãn lại không có âm thanh nào vang lên. Ngược lại, âm thanh hóa thành sóng âm vô hình, cho dù là ở trong vũ trụ chân không vẫn lan đi nhanh chóng. Vào giây phút đó, dưới sự va đập của sóng âm thanh, một vệ tinh cỡ nhỏ, thể tích không hề thua kém mặt trăng, ở gần Tinh Ngân Chi Nhãn nhất, lại nổ tung thành cát bụi vũ trụ.

Chỉ riêng sóng xung kích âm thanh đã có thể hủy diệt một vệ tinh có thể tích không thua kém mặt trăng. Nếu cảnh này được đám người Diệp Thiên nhìn thấy, không biết bọn họ sẽ có vẻ mặt như thế nào…

Ngủ say không tính là quá lâu, khi Diệp Thiên mở mắt ra lần nữa, trước mắt cậu đã là một mảng ánh sáng.

Cậu nhìn quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn nhà tranh cũ nát, xung quanh toàn là vách tường đổ nát, ngói trên đỉnh đầu cũng không đồng đều, chỉ dùng cỏ tranh che phủ đơn giản.

Cả căn nhà tranh không có lấy một bộ bàn ghế, thậm chí ngay cả một chiếc giường hoàn chỉnh cũng không có, trông giống như chỗ ở của nộ lệ hoặc người hầu thời xưa.

Quỷ dị hơn là ở căn nhà tranh này có bốn năm người đang ngồi, trong đó có nam có nữ, có già có trẻ. Mỗi một người đều mặc áo vải bố thô ráp, trên mặt đầy bụi bặm, gương mặt tiều tụy, ánh mắt đờ đẫn, trông như mất hết tinh khí thần. Trên tay và chân bọn họ đều đeo còng tay còng chân, nhìn như dùng một loại kim loại màu đen cực kỳ đặc biệt tạo thành.

Diệp Thiên ngồi dậy trên tấm chiếu gần như ngay lập tức, lát sau cậu kinh hãi phát hiện tay chân mình cũng bị đeo còng tay còng chân bằng kim loại đặc biệt, hơn nữa còn khiến cậu cảm thấy nặng nề.

Trong lòng cậu dâng lên sự phẫn nộ, từ khi cậu thành danh tới nay đã bao giờ bị đối xử như thế này? Ngay sau đó, cậu định vận chuyển Phệ Thiên Huyền Lực phá vỡ còng tay còng chân.

“Hả?”.

Nháy mắt sau, vẻ mặt cậu trở nên hoảng hốt.

Khoảnh khắc Phệ Thiên Huyền Lực tràn ra từ xương cốt tứ chi trên cơ thể cậu, một ấn kết màu đen vô cùng phức tạp đột nhiên xuất hiện giữa trán cậu. Sau đó, từ ấn kết màu đen có vô số sợi tơ đen nhỏ mảnh lan dọc theo trán cậu, mũi miệng, cổ, cho đến phủ tạng và chi dưới. Trong nháy mắt, nó đã lan rộng khắp cơ thể của cậu, mơ hồ hình thành một phong ấn, khiến cho Phệ Thiên Huyền Lực của cậu không thể ngưng tụ, nhanh chóng hòa tan vào tế bào và kinh mạch của cậu, hoàn toàn yên ắng.

Cái gì

Biến cố đột ngột xảy ra này khiến Diệp Thiên biến sắc, cậu chưa từn gặp phải tình huống thế này bao giờ. Chuyện này còn quỷ dị hơn cả khi cậu bị mật mã bí ẩn của trái đất phong ấn năm xưa. Cậu có thể cảm nhận được sức mạnh của mình không hề biến mất, mà bị một loại phong ấn cực kì bá đạo cưỡng ép khóa chặt trong kinh mạch và tế bào, khiến cậu không thể vận chuyển hội tụ nó. Loại cấm chế phong ấn này còn mạnh hơn mât mã bí ẩn ở Trái Đất gấp trăm lần.

“Dấu ấn màu đen trong cơ thể mình rốt cuộc là thứ gì?”.