Hàn Phong cũng hơi ngạc nhiên, vội vàng mời hai người vào trong biệt thự.

Tại phòng khách của biệt thự, Kỷ Nhược Yên nói thẳng luôn: “Chú Hàn, lần này đến nhà họ Hàn thực sự là tôi có chuyện muốn nhờ chú giúp đỡ”.

Hàn Phong thầm nhíu mày, nhà họ Hàn của ông ấy tuy có địa vị đứng đầu tỉnh Xuyên, nhưng trong giới võ thuật lại không có tiếng tăm mấy, nói là có mối quan hệ với Tam Tuyệt Môn, thực ra cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi, Tam Tuyệt Môn căn bản chưa từng coi trọng nhà họ Hàn, nếu không ông ấy cũng không phải tốn nhiều công sức để lấy lòng Diệp Thiên đến vậy.


Nhưng hôm nay đệ tử xuất sắc nhất của Tam Tuyệt Môn là Liêu Như Thành và một trong Tứ Mỹ là Kỷ Nhược Yên đến đây ghé thăm, khiến ông ấy cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Tuy kỳ lạ nhưng ông ấy vẫn mỉm cười gật đầu: “Cô Kỷ cứ nói, chỉ cần nhà họ Hàn tôi làm được thì nhất định sẽ giúp”.

Kỷ Nhược Yên cũng không vòng vo, lấy luôn tấm ảnh ra đặt lên bàn.

“Chú Hàn, tôi muốn nhà họ Hàn giúp tôi tìm người này ở tỉnh Xuyên!”.

Hàn Phong cúi đầu nhìn, ánh mắt đột nhiên nheo lại, tấm ảnh này tuy hơi mờ, không thể nhìn rõ mặt, nhưng ông ấy vẫn có thể nhận ra từ một số thần thái hiếm hoi trong bức ảnh, người trong ảnh chính là Diệp Thiên.

Vì cúi đầu nên Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành không hề nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của ông ấy, Hàn Phong thu lại biểu cảm trên mặt, rồi mới ngẩng đầu lên bình tĩnh nói: “Cô Kỷ, tìm người ở tỉnh Xuyên đối với nhà họ Hàn chúng tôi mà nói không phải chuyện khó, nhưng tôi có thể hỏi một chút là mọi người tìm cậu thiếu niên này có chuyện gì không?”.

Liêu Như Thành đột nhiên hắng giọng, nói với vẻ bất mãn: “Bảo chú tìm người thì cứ tìm, còn về cậu ta, không liên quan gì tới chú, hỏi nhiều làm gì?”.


Câu nói của cậu ta vừa dứt, sắc mặt Hàn Phong đột nhiên cứng lại.

Trong lòng Hàn Phong tức giận, nhưng lại không dám thể hiện, Tam Tuyệt Môn quá mạnh, ở đó lại có chí tôn võ thuật trấn giữ, cậu Liêu Như Thành này lại là đệ tử ưu tú của Tam Tuyệt Môn, tu vi tuy không bằng Song Tử Thủ Đô, Tam Anh, Tứ Tuyệt, nhưng trong những người cùng độ tuổi thì chắc chắn là người nổi trội hẳn, nếu thực sự khiến cậu ta tức giận, toàn bộ nhà họ Hàn từ già đến trẻ không ai có thể ngăn cản được.

Kỷ Nhược Yên thấy bầu không khí có hơi gượng gạo, liền nháy mắt với Liêu Như Thành, rồi mỉm cười nói với Hàn Phong: “Chú Hàn ạ, không giấu gì chú, là nhà tôi có chút chuyện cần tìm được cậu thiếu niên này để nói rõ ràng!”.

“Thì ra là vậy!”.

Hàn Phong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Vậy thì mời hai vị ở lại nhà họ Hàn chúng tôi, tôi sẽ cho người đi tìm, khi nào có tin tức tôi sẽ lập tức thông báo hai vị được không?”.


Kỷ Nhược Yên hài lòng gật đầu, rồi lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong áo ra.

“Cảm ơn chú Hàn giúp đỡ, đây là Dưỡng Khí Đan do sư bác của tôi luyện chế, tuy không phải là thần dược hiếm có gì, nhưng có tác dụng bồi bổ, bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, đây là chút thành ý của tôi!”.

Hàn Phong liền nhận lấy, sau đó dặn dò người dưới vài câu, rồi sắp xếp chỗ ở cho Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành.

Hai bọn họ vừa rời khỏi, Hàn Phong lập tức gọi điện thoại cho Diệp Thiên.

.