“Nếu ông ta muốn đến thì tôi sẽ chờ ông ta thôi, tôi lại rất muốn gặp người được mệnh danh là ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ này, xem ông ta có năng lực đặc biệt gì mà lại được liệt vào một trong ‘Tứ Tuyệt’!”.

Thấy khẩu khí của Diệp Thiên như muốn đọ sức với Tiêu Ngọc Hoàng, Hàn Phong và Hàn Vân nhìn nhau rồi cười khổ.

Bọn họ thừa nhận Diệp Thiên thực sự rất mạnh, chưa đến 20 tuổi đã trở thành chí tôn võ thuật, nhưng Tiêu Ngọc Hoàng là một trong những bá chủ thực thụ trong giới võ thuật của Hoa Hạ đó!
“Cậu Diệp, cậu có thiên bẩm tuyệt đỉnh, chưa đến 20 tuổi đã có thực lực của chí tôn võ thuật, hay là cậu nên đi xa 10 năm, chờ 10 năm sau với thực lực của cậu chắc chắn sẽ tu vi càng tinh tiến hơn, đến lúc đó cùng Tiêu Ngọc Hoàng giải quyết chuyện này cũng không muộn!”.


Hàn Phong lo lắng Diệp Thiên quá tự đại nên nhắc nhở cậu, ông ấy cho rằng nếu cho Diệp Thiên 10 năm, chưa chắc đã có thể đối đầu được với Tiêu Ngọc Hoàng!
Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu, và không bàn luận tiếp vấn đề này nữa, cậu chỉ hỏi: “Trong ‘Tứ Tuyệt’ vẫn còn ba người nữa, họ là ai vậy?”.

Hàn Phong thấy Diệp Thiên dường như không có ý định tiếp thu ý kiến của ông ấy, thở dài nhẹ một hơi rồi mới trả lời: “Tây – Gia Cát là Gia Cát Trường Hận của nhà họ Gia Cát ở Lũng Tây!”.

“Nhà họ Gia Cát do Gia Cát Võ Hầu truyền lại, những người thế hệ sau của nhà họ Gia Cát không chỉ võ công cao cường, hơn nữa còn thừa kế pháp trận tinh diệu của Gia Cát Võ Hầu, đều tinh thông bố trận bát quái!”.

“Gia Cát Trường Hận là thiên tài tuyệt thế hiếm có của nhà Gia Cát, nghe nói khi ông ta 30 tuổi, đã tinh thông các bí quyết về pháp trận của nhà họ Gia Cát, sử dụng vô cùng thuần thục, bất kỳ pháp trận nào ở trong tay ông ta đều được phát huy uy lực gấp bội lần!”.

“Năm 42 tuổi ông ta đạt chí tôn võ thuật, với võ công và pháp trận chấn động thiên hạ, số chí tôn võ thuật bị ông ta đánh bại vượt quá cả số đầu ngón tay của hai bàn tay, trấn thủ miền Tây Hoa Hạ, khiến mọi người vùng biên cương đều phải khiếp sợ!”.

Diệp Thiên sờ lên mũi, nhà họ Gia Cát cậu cũng từng nghe qua, Gia Cát Võ Hầu là người vô cùng tinh thông pháp trận, đứng đầu một thời.


Hàn Phong nói tiếp: “Đông – Mộ Dung tên là Mộ Dung Vô Địch, từng xuất thân từ gia tộc quân đội, không ít người giỏi trong quân đội đều do ông ấy chỉ dạy, sau khi giải ngũ liền đến Trung Hải lập ra nhà họ Mộ Dung, đứng ở Trung Hải nhìn khắp Hoa Hạ!”.

Diệp Thiên gật đầu, ghi nhớ cái tên này vào đầu.

“Vị cuối cùng là ‘Bắc – Long’, ông ấy xuất thân từ nhà họ Diệp ở thủ đô, là kỳ tài đứng đầu được giới võ thuật Hoa Hạ công nhận 20 năm nay, năm 35 tuổi đạt chí tôn võ thuật, uy danh Hoa Hạ”.

“Ông ấy tên là Diệp Vân Long!”.

Khoảnh khắc Hàn Phong nói dứt câu, Diệp Thiên vốn đang vô cùng bình thản lại đột nhiên nheo mắt, một tia sắc lạnh lóe qua.

“Diệp Vân Long?”.


Diệp Thiên nghe thấy cái tên này, hai mắt hơi nheo lại, một tia sáng lóe lên.

“Cậu Diệp quen với Diệp Vân Long sao? Lẽ nào cậu cũng là người nhà họ Diệp ở thủ đô?”.

Hàn Phong nhìn thấy biểu cảm thay đổi của Diệp Thiên, lập tức sực tỉnh, hỏi với vẻ kinh ngạc.

Lúc này ông ấy mới nhận ra Diệp Thiên cũng có họ Diệp, hơn nữa thực lực lớn mạnh đến vậy, thiên bẩm tuyệt đỉnh, cả nước Hoa Hạ rộng lớn này, ngoài gia tộc Diệp Thị ở thủ đô ra thì còn có gia tộc họ Diệp nào lại có tu vi thiên bẩm như vậy?
“Tôi không phải người nhà họ Diệp, tôi cũng không biết Diệp Vân Long!”.

.