“Anh Diệp, tôi tên là Hàn Uyển, là người nhà họ Hàn ở Thành Môn, nhà họ Hàn chúng tôi xưa nay có quy tắc, nếu ai có ơn với gia đình thì nhất định phải mời được về tận nhà, tiếp đón như một khách quý, hàng trăm năm nay chúng tôi đều như vậy!”.

“Mong anh Diệp có thể đồng ý, để chúng tôi có cơ hội báo đáp ơn cứu mạng của anh Diệp ạ!”.

Cái gì mà quy tắc nhà họ Hàn, đều là bịa hết, thực ra sức mạnh của Diệp Thiên quá lớn, Hàn Phong đã dặn kỹ từ trước, chỉ cần tìm được Diệp Thiên thì phải đưa bằng được Diệp Thiên về nhà.

“Nhà họ Hàn ở Thành Môn?”.

Hàn Uyển tự nói ra tên gia tộc của cô ta xong, Diệp Thiên liền dừng bước chân.

Cậu từng hỏi dò Ngô Quảng Phú về chuyện liên quan đến doanh nghiệp chế tạo thuốc, những ông lớn trong ngành chế tạo thuốc ở Hoa Hạ tổng cộng có 11 doanh nghiệp, trong đó có “Tập đoàn chế tạo thuốc Hàn Vinh” ở tỉnh Xuyên, được nắm giữ bởi nhà họ Hàn ở Thành Môn thuộc tỉnh Xuyên.


Và trong bản đồ kế hoạch mà cậu sắp triển khai có một mục cần một doanh nghiệp chế tạo thuốc nổi tiếng dải đường cho cậu, cậu vốn định thu xếp thời gian đích thân đến nhà họ Hàn một chuyến, nhưng không ngờ cô gái trẻ mà cậu ra tay cứu mạng lại là người nhà họ Hàn ở Thành Môn.

Nếu cậu đến nhà họ Hàn làm khách với thân phận khách quý, thì hiệu quả sẽ tốt hơn gấp nhiều lần so với tự cậu tìm tới nhà họ Hàn, muốn móc nối mối quan hệ, đàm phán hợp tác thành công cũng cần đến việc biết cách cư xử đúng lúc.

Nghĩ vậy, cậu liền quay đầu lại.

“Ý của cô là muốn tôi đến nhà họ Hàn một chuyến?”.

Hàn Uyển gật đầu, nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên dao động, cô ta vô cùng vui mừng.

“Thôi được!”, Diệp Thiên làm bộ làm tịch trả lời: “Chiều tối hôm nay tôi sẽ đến nhà họ Hàn một chuyến!”.

Hàn Uyển nghe thấy liền nở nụ cười tươi rói, lịch sự gật đầu với Diệp Thiên.

“Tốt quá rồi, vậy anh Diệp này, tôi sẽ về nhà chuẩn bị, chiều tối nay tôi và bố tôi sẽ nghênh đón anh tại nhà họ Hàn ạ!”.

Cô ta nói xong cũng không dám nói nhiều, ngồi lên xe và rời khỏi đó.

Cô ta căn bản không sợ Diệp Thiên không đến, một nhân vật đỉnh cao trong giới võ thuật như Diệp Thiên, đã nói sẽ không bao giờ nuốt lời.

“Nhà họ Hàn ở Thành Môn sao?”.


Nhìn Hàn Uyển rời đi, ánh mắt cậu hơi lóe lên, lần này cậu thực sự cũng muốn làm quen với danh gia vọng tộc đứng đầu tỉnh Xuyên này.

Khu biệt thự ven sông ở Phú Xuân, Thành Môn, đây là khu nhà ở sang trọng nhất Thành Môn, bất kỳ căn nhà nào ở đây đều lên đến hàng chục triệu tệ, và mấy căn biệt thự nhà vườn đứng đầu lên đến hàng trăm triệu tệ, có thể nói là vô cùng xa hoa, chỉ có những người có thân phận địa vị tôn quý mới đủ tư cách mua nó.

Và trong đó, căn biệt thự nhà vườn rộng rãi sang trọng nhất ở đây chính là nơi ở của nhà họ Hàn ở Thành Môn.

Hàn Uyển báo tin Diệp Thiên sắp đến nhà họ Hàn, Hàn Phong ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, hai mắt sáng lên.

“Tốt quá rồi, cậu Diệp đồng ý đến nhà họ Hàn, lần này chúng ta nhất định phải nắm chắc cơ hội, cho dù không thể kết giao với cậu Diệp, thì cũng nhất định phải để cậu Diệp cảm nhận được thành ý của nhà họ Hàn chúng ta!”.

Từ lần trước gặp Diệp Thiên, ông ấy liền cho rằng Diệp Thiên là thời cơ để đưa nhà họ Hàn lên một tầng cao mới, luôn muốn kết giao với cậu, và hôm nay cuối cùng đã có cơ hội.

“Bố, con đã cho người chuẩn bị yến tiệc Mãn Hán rồi!”.

Hàn Uyển nói nhỏ.

“Ừ, tốt lắm, cậu Diệp là chí tôn võ thuật, tổ chức yến tiệc tầm thường làm sao được, cũng chỉ có yến tiệc Mãn Hán mới xứng với thân phận của cậu Diệp!”.

Hàn Phong gật đầu hài lòng, khi ông ấy nói, thì có một giọng nói hơi mang vẻ giễu cợt phía bên cạnh vang lên.

“Anh cả, cái gì mà chí tôn võ thuật, em thấy do buổi tối nên anh hoa mắt thôi!”.

“Cho dù là chí tôn võ thuật thật, vậy cũng ít nhất phải ngoài 40, 50 tuổi, một thằng ranh chưa đến 20 tuổi làm sao có chuyện là chí tôn võ thuật được?”.


Ngồi ở đầu ghế sofa là một người đàn ông trung niên để râu quai nón, bộ dạng khá giống với Hàn Phong, ông ta là em trai thứ hai của Hàn Phong, tên là Hàn Vân.

Hàn Vân là một người vô cùng say mê võ thuật, từ nhỏ đã thích võ cổ truyền, được một vị cao nhân dạy cho cùng với Hàn Phong, kiên trì tập luyện võ cổ truyền cũng đã hơn 20 năm.

Từ khi Hàn Phong kể cho tất cả mọi người nhà họ Hàn chuyện ông ấy gặp một thiếu niên là chí tôn võ thuật, Hàn Vân luôn cảm thấy nghi ngờ.

Chí tôn võ thuật là bậc cao nhất trong giới võ thuật, muốn đạt được thì vô cùng khó.

Cho dù là Diệp Vân Long của nhà họ Diệp là bậc thiên tài cũng phải 30 tuổi mới bước lên bậc chí tôn võ thuật, danh tiếng lẫy lừng, chứ chí tôn võ thuật chưa đến 20 tuổi thì ông ta chưa bao giờ nghe thấy, và cũng chưa từng xuất hiện trong giới võ thuật của lịch sử Hoa Hạ.

Hai nắm đấm của Hàn Vân hiện rõ tia máu, giữa hai lông mày lộ ra vẻ hưng phấn của một người đam mê võ thuật.

“Tuy cậu thiếu niên đó chưa chắc đã đạt được cấp chí tôn võ thuật, nhưng có thể cứu được Tiểu Uyển trong tình cảnh đó, chắc cũng phải là một cao thủ phi thường, chờ cậu ta đến nhà họ Hàn, em sẽ thử cậu ta xem sao!”.

Trong mắt Hàn Vân lóe lên vẻ hưng phấn, khuôn mặt đầy mong chờ.

.