Thời gian mười năm qua, cậu từng đến những nơi rừng thiêng nước độc, vô số lần chới với bên bờ vực giữa sự sống và cái chết, cuối cùng sáng lập nên công pháp tuyệt thế có một không hai, có được sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Cho dù là tiền tài hay quyền thế cỡ nào, cậu đều không hề coi trọng, một tay phá hết là xong, ai có thể ngăn được cậu?
“Anh Diệp Thiên, anh thật sự không sao à?”.
Cố Giai Lệ đi bên cạnh Diệp Thiên, vẫn hỏi với vẻ không yên tâm.
“Con bé ngốc này, anh thì bị sao được chứ, chẳng phải anh đang khỏe mạnh đứng ở đây à?”.
Diệp Thiên cười tươi dang tay ra.
Cho dù nụ cười của Diệp Thiên rất ấm áp, nhưng trong lòng Cố Giai Lệ vẫn buồn bã.
Theo như dự đoán của ba cô gái, trong ba tiếng vừa rồi Diệp Thiên nhất định đã bị Viên Phong uy hiếp, bị sỉ nhục làm tổn hại đến tôn nghiêm, điều này còn đau đớn hơn cả bị tổn thương về thể xác.
Cô muốn hỏi nhưng lại sợ chạm vào vết thương lòng của Diệp Thiên, nên đành thôi.
“Phải rồi Giai Lệ!”.
Cơn gió buổi tối thổi qua, Diệp Thiên đột nhiên hỏi: “Em có chuyện gì mà em rất muốn thực hiện không? Anh nhớ là lúc bé em từng nói em muốn làm ca sĩ!”.
Tóc của Cố Giai Lệ bay bay trong gió, cô nhìn về phía xa xăm, trong mắt mang theo niềm hi vọng.
Nhưng ngay sau đó, cô lại cúi đầu xuống, trong mắt thoáng vẻ thất vọng.
“Đấy chỉ là ước mơ hồi nhỏ thôi, sau khi mẹ em mất, em mới nhận ra xã hội này tàn khốc đến mức nào!”.
“Cho dù em muốn làm ca sĩ, nhưng hiện thực đâu có cho phép?”.
Cố Giai Lệ ngẩng đầu lên gượng cười.
“Bây giờ em cứ đi làm thêm ở quán bar thôi, sau đó ôn thi để thi vào một trường đại học thật tốt, sau đó ổn định cuộc sống!”.
“Còn về ước mơ làm ca sĩ, chờ sau khi em ổn định rồi, có cơ hội em sẽ theo đuổi nó!”.
Diệp Thiên nhìn cô gái vừa kiên cường lại có cuộc sống khó khăn này, trong lòng hơi thở dài.
Xem ra sự ra đi của Tiêu Hà đã mang đến cú sốc vô cùng lớn cho Cố Giai Lệ.
“Con bé này, đừng bi quan như vậy!”.
.